Phượng Nhã nhìn thế tiến công của hắn cũng biết mình không ngăn cản nổi. Trong lúc nguy cấp, hai cánh phượng giang ra ôm lấy bản thân như chiếc kén, chống lại uy lực của người kia. “Đoàng, đoàng, đoàng! Cơn đau mà nàng chờ đợi lại không đến, không ngờ ngay sau đó là liên tiếp ba đạo thiên lôi cùng lúc đánh về phía này. Phượng Nhã bị hất văng ra ngoài xa vài trượng. Nàng vội vàng mở cánh, sững sờ nhìn cảnh tượng lúc này. Ngay lúc Tì Khiết đánh về phía nàng, Thiên Quân lại mạo hiểm xông tới, quấn lấy quần ẩu với hắn ta. Bàn tay hóa móng của gã bấu chặt lên bả vai Thiên Quân, khiến máu thịt nơi đó hoà vào nhau không nhìn ra hình dạng. Ba đạo thiên lôi đồng thời giáng xuống, Tì Khiết muốn chạy trốn cũng không chạy trốn kịp. Đồng thời phải chịu ba đạo thiên lôi với Thiên Quân. Hắn cảm giác sinh mệnh như bị đánh tan, sức cùng lực kiệt mà ngã vào Đông Hải. Phượng Nhã hoảng hốt lao tới đỡ người kia dậy. Lớp áo bào màu đen không che được vệt máu lan rộng trên người chàng, hơi thở đứt quãng và khó nhọc. Nàng không dám chạm vào vết thương của người kia, bàn tay run run đưa lên rồi hạ xuống: “Thiên Quân… để ta độ khí cho chàng, sẽ không sao đâu. Thiên Quân mệt mỏi đẩy nàng ra, bàn tay siết chặt lấy tay nàng: “Cô cô… rời khỏi đây ngay… Chàng thở dốc, nói tiếp: “Vẫn còn hai đạo thiên lôi nữa… ta còn chịu được. Như thế này thì chịu được thế nào? Hai đạo thiên lôi cuối cùng luôn là đòn nặng nhất. Chưa kể vết thương trên người Thiên Quân do đánh nhau với Tì Khiết lúc nãy đều là vì chàng muốn bảo vệ nàng. Phượng Nhã không nghe lời người kia, linh lực như một sợi chỉ nhỏ len lỏi từ đầu ngón tay nàng chạy khắp cơ thể của Thiên Quân, muốn chàng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Thế trận đã hoàn toàn đảo ngược, thiên binh thiên tướng khống chế được toàn cục, bọn Ma tộc còn sót lại chạy tán loạn ngược xuôi, bị truy binh tóm gọn. Mấy tinh quân thiên đình cũng kịp thời xông tới. Mặc dù còn chuếnh choáng hơi say, nhưng bọn họ cũng hỗ trợ đáng kể, bắt được Tì Khiết vừa rơi xuống Đông Hải, ngay lập tức phong ấn nội đan của hắn. Đúng lúc này, từ phía chân trời xa xa, một đám mây ngũ sắc lướt nhanh về phía này. Chúng thần quân nhìn thấy thì mừng rỡ reo lên: “Là cô cô Phượng Minh và thần Mạc Khê. Phía sau họ là Diêm Vương và Hắc Vô Thường đang vô cùng lo lắng. Phượng Minh và Mạc Khê nhìn tàn cục ngã ngũ thì cũng khá yên tâm. Bà giải thích: “Diêm Vương chạy tới Phượng đảo cầu cứu ta. May là ta vừa mới xuất quan, vì thế mới nhanh chóng tìm Mạc Khê để cùng nhau nghĩ cách. Đông Hải Long vương cười giả lả: “May mà chúng tiên nhân tới kịp, sự việc còn chưa gây ra hậu quả quá nghiêm trọng. Làm phiền cô cô Phượng Minh và thần Mạc Khê đến đây một chuyến rồi. Mạc Khê lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ, giống như một vị bề trên cao giọng mắng: “Tới kịp sao? Ta giao thiên đình cho các ngươi cai quản, vậy mà các ngươi chỉ biết tiệc tùng thâu đêm, ở hạ giới xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không biết? Các ngươi có biết suýt chút nữa Tì Khiết đã hồi sinh ma tôn Huyền Thiết thành công không? Long Vương bị mắng thì hơi co người lại, không dám đáp lời. Cô cô Phượng Minh mở lòng bàn tay ra, trong tay bà là một viên nội đan màu đen tuyền ảm đạm: “Nếu không phải Phượng Nhã nghĩ cách cho Diêm Vương trộm long tráo phượng, đưa ma thai của Huyền Thiết tới cho ta xử lý, các ngươi nghĩ hiện tại chỉ đơn giải là xử lý đám ma tộc rối loạn kia thôi sao? Ta và Mạc Khê cùng hủy diệt nội đan của hắn, mới hoàn toàn chấm dứt được suy nghĩ muốn hồi sinh của đám người Ma tộc, xem như cũng để tránh hậu họa sau này. “Nhưng nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa, các ngươi còn tiếp tục tắc trách để tam giới không yên, chắc chắn ta và thần Mạc Khê sẽ lập lại quy củ, thiếp lập cân bằng. Chúng tiên nhân và thiên binh thiên tướng không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ biết cúi đầu, xấu hổ vô cùng. Lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền. Một vị tiên quân chợt thốt lên: “Trời đất, chẳng lẽ thiên kiếp của Thiên Quân vẫn còn chưa hết? Bọn họ đảo mắt nhìn xung quanh, rốt cuộc mới tìm thấy hai bóng người lặng lẽ trên mặt nước. Phượng Nhã vừa mới độ khí cho Thiên Quân xong, nghe thấy tiếng sấm rền báo hiệu, nàng không chút chần chừ, cánh phượng vàng rực giang rộng một góc trời, co lại bao lấy hai người họ. Thiên Quân kinh ngạc nhìn nàng, chút sức lực nhận được sau khi được truyền linh khí giúp chàng nhổm người lên, muốn đẩy Phượng Nhã đi: “Ở đây rất nguy hiểm, mong cô cô dời bước. Chưa kể thiên kiếp phải để cho mình ta gánh vác, nếu không chẳng phải thiên kiếp mất tác dụng, công sức chịu đựng nãy giờ cũng tan thành mây khói hay sao? Phượng Nhã cũng hiểu những điều này, nàng gật đầu chắc nịch: “Ta không định gánh chịu lôi kiếp giúp Thiên Quân. Chàng yên tâm, lớp phòng hộ này chỉ giúp chàng giữ được hồn thể, không tác động lên quá trình lịch kiếp. Nhưng để giữ được lớp phòng hộ đó cũng tốn nhiều sức lực, chưa kể kết giới của nàng bây giờ chỉ còn lớp cuối cùng, việc này quá sức nguy hiểm rồi! Thiên Quân nắm chặt tay Phượng Nhã, cảm giác lôi kiếp đang đến gần khiến tim chàng như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực: “Xin cô cô thứ lỗi vì mạo phạm, nhưng Thiên Quân không thể để cô cô mạo hiểm như vậy được. Phượng Nhã chỉ sợ chàng huy động chút linh lực ít ỏi trong người đẩy nàng đi nên vội vàng buông tay. Đôi mắt cũng đỏ lên, bối rối không biết làm thế nào: “Nhưng mà… Ta có thể giữ được hồn thể. Dù không độ kiếp thành công, vẫn phải giữ lại tính mạng chứ? Bàn tay rộng lớn đặt trên tay nàng hơi siết lại. Thiên Quân khẽ bật cười thành tiếng. Phượng Nhã ngơ ngác nhìn nụ cười của chàng, không hiểu sao lại thấy yên tâm lạ. Thiên Quân thấp giọng đáp: “Cô cô tin tưởng ta chứ? Phượng Nhã vội gật đầu: “Có, dĩ nhiên là tin tưởng. Chàng là chiến thần mạnh mẽ nhất Thiên giới, bất khả chiến bại trong lòng mọi người mà. “Vậy thì đúng rồi. Nụ cười của người ấy càng tươi hơn: “Vậy thì cô cô phải tin nhất định ta sẽ vượt qua cửa ải này, phi thăng Thần vị. “Cô cô tin ta, đúng không? Phượng Nhã cuống quýt gật đầu, bàn tay siết chặt lấy tay nàng một cái rồi cũng chợt buông ra. Ánh mắt người kia nhìn nàng dịu dàng đến lạ, ngay cả Phượng Nhã cũng nghĩ rằng nàng bị dư chấn của nhiều kiếp trước, giờ lo lắng cho chàng quá nên hoa mắt mất rồi. “Đi đi, nhé! Phượng Nhã như bị lời của nàng thôi miên, nàng khẽ mím môi, buông tay chàng rồi rời khỏi đó. Sấm chớp liên tục không ngừng trên bầu trời. Hai đạo thiên lôi cuối cùng như xé rách không gian, đánh thẳng về phía Thiên Quân. Cơ thể chàng như oằn lên chịu đựng. Từ phía xa, Ngọc Hoàng và Vương Mẫu nương nương mới hớt hải chạy tới, nghe được tiếng sấm cũng hoảng hốt hét lên: “Thiên Quân, con của ta. “Con ơi! Dưới ánh mắt chăm chú của hàng nghìn thiên binh thiên tướng, tia sét sáng lòa cuối cùng cũng bổ xuống. Phượng Nhã siết chặt nắm tay, bờ môi vô thức bị cắn đến mức ứa máu từ khi nào không biết. Cảm giác lồng ngực như bị ai bóp nghẹn, đến mức không sao hít thở nổi, ngay cả đứng cũng đã thấy khó khăn. Tầm mắt nàng cứ thế nhòa đi, phượng hoàng hiếm khi rơi nước mắt.