Khí tức của ma tộc thay đổi khí tượng cả một vùng, Đông Hải dậy sóng, sóng biển dựng cao cả mấy trượng tràn vào bờ khiến không ít vùng quanh đó ngập trong biển nước.

Ngay cả nhóm thần tiên đang dự tiệc ở Long cung sâu ngàn trượng cũng nhận ra mặt biển hơi rung chuyển. Long vương đang ôm bầu rượu chợt giật mình tỉnh táo, vội vàng sai binh tôm tướng tép đi kiểm tra tình hình.

Khoảng tầm một khắc sau, binh tôm tướng tép của ông hoảng sợ lao vào điện: “Cấp báo, thưa Long vương, có chuyện… xảy ra chuyện lớn rồi!

Long vương còn đang cười đùa nói chuyện cùng Nhị Lang thần, nghe binh tướng la hét ầm ĩ thì có phần tức giận: “Chuyện gì quan trọng hơn việc ta tiếp đón Nhị Lang thần nữa hả? Nói nhanh rồi cút ra ngoài đi.

Dưới Đông Hải cũng có một chiếc kính Lăng Hoa, Long vương thường sử dụng nó để tuần tra quanh biển, theo dõi các dị tượng xảy ra. Binh tướng mấy nay bận tiếp đãi khách khứa cùng Long vương, không rảnh tới theo dõi hằng ngày. Không ngờ hôm nay vừa sử dụng, hắn lại thấy mấy vùng ven biển chìm trong nước, muôn dân rơi vào cảnh lầm than. Trên trời còn có mưa rền sấm dữ, cứ tình hình này thì chẳng mấy chốc những nơi bên trong nữa sẽ ngập theo.

Rõ ràng Long vương mừng tiệc vui trong nhà, đã đặc ân ban thưởng cho mấy vùng lân cận suốt mười năm được mưa thuận gió hòa, sao có thể xảy ra chuyện đó được?

Hắn cố gắng quan sát kỹ hơn thì nhìn thấy một đám khói đen đặc vun vút lao về phía này, cái đó… chẳng lẽ là Ma tộc tới sao?

Phụ tá vấp ngã trên nền đất, hấp tấp bò dậy mãi mới chạy vào thông báo toàn bộ với Long vương. Nghe xong, cả tẩm điện đang múa hát linh đình bỗng dưng im bặt. Một vị thần quân lúc nãy mặt còn đỏ bừng vì hơi rượu, giờ mặt cắt không còn một chút máu. Ông ta hoảng hốt hỏi lại một lần nữa, tưởng đâu tai mình có vấn đề: “Ngươi… ngươi mới nói cái gì? Ma tộc? Ma tộc tiến về phía này sao?

Binh tướng vừa bất lực, vừa run sợ đến mức khóc òa lên: “Vâng! Là Ma tộc, rất rất nhiều Ma tộc! Các vị tiên nhân, thần quân mau nghĩ cách đi, bọn chúng sắp kéo đến đây rồi! Hu hu hu.

Long vương đẩy mạnh hắn ra, chạy vội đến trước kính Lăng Hoa muốn được nhìn thấy bằng mắt mình. Kết quả là chính ông cũng suýt nữa ngất lịm vì hoảng hốt.

“Khoan đã! Nhị Lang thần tinh mắt nhìn thấy một chấm sáng.

Hắn điều khiển kính Lăng Hoa tập trung vào điểm này thì nhận ra ngay người đó là cô cô Phượng Nhã.

“Cô cô? Tại sao cô cô cũng có mặt ở đây? Chẳng lẽ… bọn Ma tộc đang đuổi theo cô cô?

Mấy vị tinh quân cũng cùng nhau xúm lại, thay phiên chỉ trích: “Cô cô Phượng Nhã đã có tiếng ham chơi, không xem ai ra gì? Có khi nào cô ta xuống Ma giới làm loạn, khiến cho bọn họ kéo nhau vây đánh, cho nên mới chạy trốn vậy không?

“Đã chạy không chạy đâu cho xa, nhất quyết chạy tới Long Hải này làm gì? Không biết kéo theo bao nhiêu phiền phức nữa.

Nhị Lang thần cũng từng có cơ hội kết giao với Phượng Nhã, biết nàng không phải là người gây chuyện đến mức này. Hơn nữa, Tì Khiết mấy lần muốn cầu hôn Phượng tộc, đâu dễ gì bây giờ lại trở mặt, rõ ràng khí thế này giống như chỉ hận không thể tàn sát nhau.

Nhị Lang thần cầm đao, hùng hổ nói: “Chuyện nguyên do từ từ tính sau. Bây giờ Ma tộc đã tới gần, các vị tinh quân xin nhanh chóng theo ta, giải quyết đám Ma tộc này trước.

Ở trên mặt biển, đám khói đen đặc chỉ còn cách Phượng Nhã chưa tới mười trượng nữa. Mặc dù đã dốc hết toàn lực, nhưng sức lực một mình nàng không bằng được với vạn người Ma tộc. Khí tức nặng nề đó bủa vây, khiến cho cánh Phượng Hoàng cũng không giang ra được, vì thế tốc độ bị giảm đi đáng kể. Một ánh kiếm phóng ra từ phía sau, nhắm thẳng vào lưng của Phượng Nhã.

“Rầm một tiếng, cơ thể Phượng Nhã bị đánh bật về phía trước, lăn lộn vài vòng trên không trung, cuối cùng mới bình ổn lại được.

Lúc ngẩng đầu lên, đám khói đen đã bao kín xung quanh, tạo thành một vòng tròn đen đặc, chừa lại một khoảng không bé nhỏ bên trong, vây hãm nàng và Bạch Vô Thường.

Làn khói đen ánh kim dần tụ lại, gương mặt sắc lạnh của Tì Khiết cũng hiện ra. Từ đầu tới cuối, ánh mắt hắn không rời khỏi Phượng Nhã, sát ý rõ ràng.

“Ta còn tưởng tin báo của tộc nhân sai rồi, nhưng không ngờ người đó lại thực sự là Phượng Nhã cô cô.

Hắn cười gằn một tiếng, âm trầm nói: “Từ bao giờ Phượng Nhã cô cô lại thích xen vào chuyện của người khác như vậy?

Bạch Vô Thường run rẩy nâng nàng dậy. Bởi vì bay với tốc lực quá lớn, Phượng Nhã phải bình ổn linh lực xáo trộn trong cơ thể một lúc mới bình tĩnh đáp lời:

“Ta chỉ xuống nhân giới dạo chơi, thăm thú đây đó, không hiểu sao Ma tôn lại kéo theo đông đủ tộc bày ra trận thế lớn như vậy? Người không biết còn tưởng ngài đây cầu thân không được, muốn dùng vũ lực để bắt ta về nhà nữa đấy.

Tì Khiết cười khẩy thành tiếng, giọng điệu hết sức mỉa mai: “Đường đường là một vị thần của Phượng tộc, cứ việc rong chơi, nhàn tản thì đâu ai động gì đến nàng. Hà cớ gì cứ phải học theo bọn Tiên nhân, cản trở con đường của ta. Tì Khiết ta đây ân oán rõ ràng, nếu người giúp ta, ta sẽ trả, nếu người nợ ta, dù xuống âm tào địa phủ ta cũng đòi.

Nghĩ đến chuyện Phượng Nhã cho người gọi cả Phượng tộc tới, Tì Khiết nhướng mắt xem thường: “Phượng Nhã, Phượng tộc nhà nàng quanh năm hưởng thụ, ngoài khả năng điều khiển mây và bay lượn ra, tộc nhân nhà nàng còn biết gì nữa chứ? Tốt nhất nàng nên đưa thứ mà mình giữ đây cho ta. Ta sẽ xem như chưa từng có chuyện gì, thả nàng quay về Phượng đảo. Nhưng nếu như nàng nhất quyết chống đối, vậy thì cả nàng và Phượng tộc, đừng trách ta khiến tộc Phượng Hoàng từ nay chỉ còn là chuyện thiên cổ.

Ma tộc đứng xung quanh hò reo đầy sĩ khí, trong tay chúng đầy đủ pháp khí, rõ ràng đã có chuẩn bị từ đầu cho việc Huyền Thiết sống lại, quyết làm một trận sống còn với Thiên đình.

Phượng Nhã khẽ vén tóc qua tai, cười một tiếng: “Chuyện đâu còn có đó, chúng ta cứ từ từ thương thảo, cần gì nhắc đến chuyện sống còn nặng nề như vậy.

“Đừng nói nhiều.

Tì Khiết bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn xòe tay ra, ánh mắt lăm lăm nhìn về phía nàng: “Đưa thai ma mà nàng giữ ra đây.

Phượng Nhã hít một hơi thật sau, bàn tay xòe ra bỗng hóa thành một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm màu đỏ như sắc màu, là thần kiếm có tên Hồng Hoang Đại Hải. Thanh kiếm này đã đi cùng Phượng Nhã chinh chiến khắp chiến trường. Kiếm vừa ra khỏi vỏ, sát khí xung quanh đã cuồn cuộn ập tới.

Phượng Nhã chĩa mũi kiếm về phía Tì Khiết, nắm chặt tay: “Ta có thể không màng tới chuyện các ngươi làm loạn ở nhân gian, hiếp đáp dân lành, nhưng hồi sinh ma tôn, tấn công tam giới, những chuyện này có thể xem như không thấy được hay sao? Vậy thì ta cũng không cần ngồi trên thần vị nữa.

“Tì Khiết, một khi ta còn giữ được cái mạng này, các ngươi đừng hòng lấy được thai ma đó.

Vừa mới dứt lời, Phượng Nhã đã tung người lao vào đám người Ma tộc. Sức mạnh được phóng thích toàn bộ, cánh phượng hoàng sau lưng nàng vươn tay, giống như hai cánh tay cực lớn thổi bay từng nhóm người lao tới.

Tì Khiết nghiến chặt răng, rõ ràng là Ma hậu mà hắn đã lựa chọn, không ngờ hôm nay lại phải tự tay tiêu diệt nàng.

Trong tay hắn cũng xuất hiện một thanh kiếm bạc, lao thẳng tới đâm vào bóng người yểu điệu đứng đằng kia.