Sáng hôm sau, Doãn Kha tới lớp muộn. Nghe tiên sinh nói, Doãn Kha phải tới y quán chẩn bệnh rồi mới đến lớp được.

Họa Nhiên lại thấp thỏm một hồi.

Vừa được nghỉ giữa giờ, nàng đã cầm lọ thuốc trị thương bước tới bàn Doãn Kha.

Không ngờ, Tĩnh Duyên ngồi ngay bên cạnh huynh ấy đã quay sang.

“Doãn Kha ca ca, muội có một lọ thuốc trị thương tốt lắm, để muội bôi thuốc cho huynh nhé.

Doãn Kha lắc đầu: “Đa tạ muội, nhưng đại phu đã băng bó cho ta rồi.

Tĩnh Duyên nhíu mày, chỉ một vết thương nhỏ trên trán cậu: “Vậy còn chỗ này thì sao? Doãn Kha ca ca à, muội biết huynh không để tâm, nhưng nếu có sẹo ở đây thì sẽ xấu lắm đấy.

Nói rồi, Tĩnh Duyên nhanh tay bôi thuốc lên mấy vết thương nhỏ trên mặt Doãn Kha.

Bàn tay cầm hộp thuốc trị thương của Họa Nhiên từ từ co lại, giấu trong ống tay áo.

Sau khi bôi thuốc xong, Tĩnh Duyên đỏ mặt kéo tay Họa Nhiên chạy ra ngoài sân chơi.

Hai người ngồi trên một chiếc xích đu nhỏ, Tĩnh Duyên ôm hai má, cười nói: “Trời ơi, lúc nãy bôi thuốc cho Doãn Kha ca ca, ta cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Hình như ta có tình cảm đặc biệt với Doãn Kha ca ca rồi.

Tĩnh Duyên nắm chặt tay Họa Nhiên, đôi mắt toát lên niềm vui sướng: “Muội phải giúp ta nhé. Ta chỉ tâm sự chuyện này cho muội biết mà thôi.

Họa Nhiên đờ đẫn gật đầu.

Chiều hôm đó, tiên sinh dẫn cả lớp đi dạo phố.

Thư viện lớn nhất trên phố đang tổ chức cuộc thi. Chỉ cần đối được câu thơ ngoài cửa tiệm, người đối sẽ được tặng một bộ sách bất kỳ trong thư viện.

Tiên sinh đi phía trước, các học trò ngoan ngoãn theo sau.

Họa Nhiên nhỏ con nên nhanh chóng bị thụt lùi so với đoàn người, bước chân nhỏ xíu càng thêm vội vã.

Doãn Kha kéo tay nàng lại: “Đừng vội. Ta đi cùng với muội.

Họa Nhiên không hề nhận ra Doãn Kha vẫn luôn đi sau mình, nàng cười nói: “Chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi, nếu không để lạc mọi người mất, muội lại không biết đường.

“Ta biết. Đường phố đông đúc, muội đi nhanh như vậy rất dễ va phải người đi đường. Biết không?

Họa Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, chậm bước từ tốn đi bên cạnh Doãn Kha.

Nàng nhớ đến vết thương trên mặt cậu, suy đi tính lại, vẫn ngẩng đầu lên, nhìn sang bên cạnh.

“Sao thế?

Họa Nhiên giật mình, đỏ mặt lắc đầu: “Không... không có, muội chỉ muốn xem thử vết thương của huynh thế nào rồi.

Doãn Kha đưa tay chạm nhẹ lên vết thương trên trán.

“Đã ổn nhiều rồi. Hơn nữa, sáng nay Tĩnh Duyên có bôi thuốc cho ta nên có lẽ sẽ nhanh lành mà thôi.

Họa Nhiên gật đầu.

“Tĩnh Duyên thật chu đáo, đáng lẽ muội phải lo lắng cho vết thương của huynh hơn.

Doãn Kha khẽ cười, xoa đầu nàng: “Lại nghĩ lung tung gì đó. Sáng nay cha và nương muội đã mang quà đáp lễ tới nhà ta rồi. Muội không cần phải áy náy như thế. Nếu ai biết được chuyện này cũng sẽ giúp muội thôi.

Mặc dù còn chưa đến mười tuổi, nhưng Doãn Kha lại rất giống cụ non, cậu bé tiếp tục khuyên nhủ: “Qua chuyện này, muội cũng nên cẩn thận hơn nữa, tuyệt đối không được nhân nhượng với kẻ xấu, bọn chúng có uy hiếp muội phải làm gì không?

Họa Nhiên ủ rũ gật đầu: “Bọn chúng đòi muội phải nộp tiền. Nàng ngẩng đầu lên, vội vã nói: “Nhưng mà muội không hề ăn trộm của nương, muội không làm vậy đâu.

Doãn Kha khẽ cười: “Dĩ nhiên ta biết muội sẽ không làm vậy.

Nếu như ngày hôm qua nàng mang tiền tới cho bọn chúng, mấy gã đầu đường xó chợ đó đã không bắt cóc nàng.

Dù bị bọn họ uy hiếp là vậy, cô nhóc này cũng không làm điều xấu. Cậu không biết nên khen hay nên trách cô bé này nữa đây.

Doãn Kha và Họa Nhiên là hai người tới thư viện cuối cùng. Các bạn học khác đã bắt đầu đối thơ, có mấy người có thiên tư xuất sắc, được chủ thư viện khen ngợi không dứt lời, còn được tặng một cây bút lông thượng hạng.

Tiên sinh quay đầu lại, vẫy tay với Doãn Kha: “Trò Doãn Kha, tới lượt em đối thử.

Doãn Kha nhìn hai câu đối được viết bằng mực đen trên nền giấy đỏ treo ngoài cửa.

Cậu bé hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã ngẩng đầu lên, đối lại: “Tiết Xuân thúc giục hoa đào nở, Nguyên Tiêu chìm nổi bánh trôi tròn.

Chủ thư viện lẩm nhẩm lại theo câu đối của Doãn Kha, đôi mắt ông sáng bừng, chợt thốt lên: “Hay... hay quá. Đúng là rất phù hợp với chủ đề Tiết Xuân. Tiên sinh à, ông có một tiến sĩ tương lai rồi đấy.

Tiên sinh chỉ vuốt râu, mỉm cười không nói.

Doãn Kha được dẫn vào trong thư viện lựa chọn một cuốn sách mong muốn. Họa Nhiên đứng ngoài ngước mắt nhìn vào trong, nàng thấy Tĩnh Duyên đã đi bên cạnh Doãn Kha từ khi nào, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ. Cuối cùng, Doãn Kha quyết định chọn một chiếc nghiên mực hình hoa mai, tặng cho Tĩnh Duyên.

Suốt đường về, Tĩnh Duyên vui vẻ, cầm nghiên mực không rời.

Nàng cười híp mắt nói với Họa Nhiên: “Sư huynh Doãn Kha tặng ta đấy. Ta nói ta thích nghiên mực này, nhưng xin mãi phụ thân cũng không chịu mua cho. Vậy mà huynh ấy lại hy sinh phần thưởng của mình để lấy cái này tặng ta.

Tĩnh Duyên ôm lấy cánh tay nàng: “Họa Nhiên, muội có cảm thấy Doãn Kha ca ca cũng có tình cảm với ta không? Có phải huynh ấy cũng thích ta không nhỉ?

Họa Nhiên lắc đầu, tỏ ý mình không rõ.

Nhưng Tĩnh Duyên cũng không quá để tâm tới câu trả lời của cô bé, bởi vì lúc này nàng đang rất vui vẻ, không gì có thể thay đổi được suy nghĩ trong lòng nàng lúc này.

***

Năm Tuy Hòa thứ mười tám, thành Tri Dương, mùa hè oi ả.

Một nha hoàn chạy vào phòng Họa Nhiên thông báo, có Tĩnh Duyên cô nương tìm nàng ngoài cửa.

Họa Nhiên chỉnh lại quần áo rồi vội vã ra ngoài.

Tĩnh Duyên hẹn nàng tới trà lâu, hai người ngồi trên tầng hai, gió thổi hiu hiu xua tan đi cơn nóng.

Hai cô nương ngày ấy bây giờ đã trở thành hai nữ tử xinh đẹp, thu hút không ít ánh nhìn của những nam tử hào hoa phong nhã cạnh bên.

Tĩnh Duyên lanh lợi đáng yêu, Họa Nhiên nhẹ nhàng đằm thắm, mặc dù mỗi người mỗi vẻ, nhưng sự hoạt bát của Tĩnh Duyên vẫn khiến người đối diện dễ chú ý nhiều hơn.

Tĩnh Duyên chống cằm, cười nói: “Ta chuẩn bị lên kinh thành cùng với phụ thân ta. Hôm qua phụ thân nhận được thư, Doãn Kha ca ca đã đậu Thám hoa rồi, huynh ấy sẽ ở lại kinh thành nhậm chức. Không biết lúc nào mới quay trở lại Tri Dương.

Tĩnh Duyên vui vẻ nói thêm: “Phụ thân ta muốn lên kinh chúc mừng huynh ấy, ta xin mãi mới được người đồng ý cho đi cùng. Rốt cuộc cũng thỏa lòng nhớ mong của ta rồi.

Họa Nhiên nghe được tin này cũng mừng rỡ không thôi, nàng cầm lấy tay Tĩnh Duyên, hỏi lại: “Thật sao, Doãn Kha ca ca đậu Thám hoa rồi à? Sao muội không nghe thấy gia đình huynh ấy tổ chức tiệc mừng gì hết cả?

Tĩnh Duyên lắc đầu: “Nghe nói sư huynh không muốn người nhà tổ chức linh đình ấy chứ. Người nhà họ Doãn đã lên kinh thành từ mấy hôm trước rồi. Hình như nhà ngoại của sư huynh ở kinh đô, cho nên họ sẽ tổ chức tiệc mừng ở tại đó.

“Nếu quyết định ở lại kinh thành nhậm chức, không biết bao lâu nữa sư huynh mới quay về Tri Dương. Cho nên ta định tìm một việc gì đó ở kinh thành. Phụ thân ta kể, ở đó có một tiệm thêu thùa nổi tiếng, không biết họ có nhận nghệ nhân như ta không?

Tĩnh Duyên chống cằm, tưởng tượng: “Đến lúc đó, thỉnh thoảng ta và sư huynh sẽ về Tri Dương để thăm muội. Khi nào rảnh, Họa Nhiên cũng phải lên kinh thành thăm bọn ta đấy nhé.