Thiên Quân chần chừ như muốn nói lại thôi, Phượng Nhã cảm giác ánh mắt chàng nhìn mình hơi kì lạ. Nàng chợt hỏi: “Thiên Quân còn chuyện gì nữa sao? Bây giờ mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quý giá, Thiên Quân khẽ lắc đầu, chỉ để lại một câu: “Cô cô cẩn thận. Nếu nếu tình hình nguy cấp xin cô cô tự bảo vệ mình, đợi viện binh đến. Phượng Nhã gật đầu qua loa cho có lệ. Lúc này, thần thức của Thiên Quân mới rời đi. Mặc dù là hạ giới lịch kiếp, nhưng thực chất chỉ có thần thức của họ đi về cửa luân hồi. Do đó, thần thức này không có quá nhiều linh lực. Thiên Quân buộc phải quay về cơ thân thể, điều động thiên binh thiên tướng tới nơi này. Sau khi người rời đi, Phượng Nhã tự tính không còn nhiều thời gian, nàng bảo Hắc Vô Thường dùng truyền âm của âm giới, gọi Diêm Vương xuất hiện. Ngũ Hành trận quanh thôn Chi Hương vẫn phát huy tác dụng, có điều nếu như đích thân Tì Khiết dẫn binh đến, cái này quả thực không đáng để cho hắn ta liếc mắt nhìn. Phượng Nhã nhìn dân làng vẫn đang quỳ bên cạnh, trong đầu chợt nảy ra ý khác, nàng đi tới trước mặt trưởng thôn, nói với ông: “Hiện tại thôn Chi Hương chưa thể bình an, ma tộc có thể sẽ tấn công lần nữa. Ta để lại Ngũ Hành trận này cho mọi người, chỉ cần ở yên bên trong, gia cố hàng rào không để thú rừng phá vỡ, mọi người có thể tạm thời an toàn trú ẩn ở nơi này. Trưởng thôn ngẩng đầu lên, xúc động nhìn về phía nàng: “Còn thần tiên thì sao ạ? Người không ở lại đây với chúng ta nữa sao? “Ta phải mang thai ma kia đi. Ánh mắt nàng nhìn về phía vật thể màu đen đang liên tục giãy dụa trong kết giới của mình. Nếu để nó ở đây, chỉ sợ dân làng còn dễ gặp nguy hiểm hơn. Phượng Nhã thu kết giới vào trong tay áo, lúc này, Diêm Vương cũng tất tả chạy tới. Ông ta hoảng hốt hỏi nàng: “Cô cô, chuyện là thế nào vậy? Ta mớ nghe Hắc Bạch Vô Thường nói, bọn chúng đã hồi sinh Ma tôn Huyền Thiết thật sao? “Phải. Khí đen vẫn lởn vởn trên đỉnh đầu bọn họ giống như mấy ngày trước, nhưng có vẻ tần suất dao động càng lúc càng lớn hơn. Phượng Nhã đưa mắt nhìn ông ta: “Bây giờ ta sẽ nói rõ kế hoạch của mình, cần ông và Hắc Bạch Vô Thường hỗ trợ, không biết ông có giúp được không? “Dĩ nhiên… dĩ nhiên rồi. Diêm Vương mới nhậm chức nên vẫn mang trong mình sứ mệnh cao cả cứu người tam giới: “Cô cô cứ nói, dù có thịt nát xương tan, ta cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Phượng Nhã lấy một tấm lệnh bài màu vàng trong tay áo, đưa sang cho Diêm Vương: “Đây là lệnh bài của tộc trưởng Phượng tộc, Diêm Vương mang nó đến Phượng đảo, trao cho cô cô Phượng Minh, cô cô sẽ nghĩ cách để tới đây cứu viện. Phượng đảo ở rất xa nơi này, dù là tiên nhân ngày đi ngàn dặm thì cũng mất cả. Diêm Vương nghĩ thầm nhưng không dám nói ra. Có lẽ cô cô Phượng Nhã đang lo lắng trận chiến sẽ kéo dài rất lâu, vì vậy mới bảo ông tìm thêm quân cứu viện. Hắc Vô Thường đi theo Diêm Vương, một trước một sau tức tốc khởi hành về hướng Phượng đảo. Lúc này, nàng mới nói với Bạch Vô Thường: “Nơi này cách Đông Hải bao xa? Bạch Vô Thường thầm tính toán: “Nếu đi nhanh thì khoảng hai canh giờ. Phượng Nhã gật đầu: “Được, vậy chúng ta cùng nhau đưa thứ này về Đông Hải trước. Dù sao đám tiên nhân cũng đang tập trung ở đó cả, để bọn hắn cũng phải giải quyết rắc rối này. Nói xong, Phượng Nhã hóa thành một luồng ánh sáng vàng, sóng vai bên một luồng sáng bạc, cùng nhau lao về phía biển đông. Chưa đầy một khắc sau, mây mù chướng khí ở thôn Chi Hương càng trở nên dày đặc, ma tộc tập trung gần hết nguồn lực, dồn về phía bên này. Đám mây ánh tím vừa mới xuất hiện, chân thân của Tì Khiết cũng dừng lại cách tường rào của làng Chi Hương không xa, cười nhếch môi một cái: “Khí tức này… chẳng lẽ là Phượng Nhã cô cô vừa mới dừng chân ở đây? Tả hộ vệ xuất hiện bên cạnh hắn, quỳ xuống xin thưa: “Đúng là cô cô Phượng Nhã. Nàng ấy giúp dân làng dựng Ngũ Hành trận, chống lại mấy đợt tấn công trước đó của chúng ta ạ. Vẻ sắc lạnh trong mắt Tì Khiết càng thêm dữ tợn, hắn gằn giọng đáp: “Vậy mà đến bây giờ các ngươi mới báo lại cho ta? Lúc này, ma khí của Đinh thị mới thành hình, nàng ta quỳ xuống run rẩy nói: “Là lỗi của tiểu nhân thưa Ma tôn, tiểu nhân cũng không nhận ra nàng ta là Phượng tộc, cứ tưởng là người thường biết chút ít về pháp trận mà thôi. Mong ma tôn trách phạt. Bây giờ không phải là lúc để tính toán chuyện này. Tì Khiết nhíu chặt mày, không cảm ứng được ma khí từ ma tôn Huyền Khiết, hắn cúi đầu quát to: “Nói rõ cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ma tộc bắt đầu kế hoạch tái sinh Ma tôn Huyền Thiết từ mấy mươi năm trước. Vốn tưởng rằng ma tôn Huyền Thiết đã hồn phi phách tán từ trận chiến hai trăm năm trước, không ngờ một pháp sư của ma tộc lại xem quẻ tượng rằng, trước khi chết, hắn đã rút ra một phần hồn phách của mình, đặt trong hồ ma thai của Ma giới. Hồ ma thai là nơi chuyên nuôi dưỡng hồn phách thai nhi của ma tộc, khi cần tiếp tục sản sinh ra đời sau, ma tộc sẽ lựa chọn những hồn phách có năng lượng tốt nhất, đưa cho nữ nhân của ma tộc thụ thai. Trong hồ có mấy trăm ngàn sinh linh như vậy, nhất thời, muốn nữ nhân ma tộc thụ thai hết là chuyện không thể có. Thế là Tì Khiết mới nghĩ ra một cách, lợi dụng phương pháp trước đó mà ma tộc từng làm để phát triển và bồi dưỡng đời sau, đưa thai ma kí sinh trên người của trẻ con trên nhân giới. Một trăm thai ma đưa vào cơ thể trẻ sơ sinh, chỉ khoảng ba mươi đứa bé vẫn còn sống sót và khoẻ mạnh lớn lên. Thai ma tiếp tục trưởng thành trong cơ thể vật chủ, cho đến khi đủ sức mạnh thoát ra. Có điều sau khi cấy thai ma, chính ma tộc cũng không biết được ma tôn Huyền Thiết của mình ở nơi nào. Vì thế ngoài thai ma, bọn họ còn phải đưa ma tộc len lỏi vào dân làng, tiếp tục sống và theo dõi sự phát triển của chúng. Mấy ngày trước, ma khí sống trong người Đinh thị nhận ra có sự bất bình thường, kế hoạch nuôi dưỡng oán khí trong người đứa trẻ để làm nguồn sống cho thai ma không thành công, Đinh thị mới tìm Tả hộ vệ xin chỉ thị. Hắn ta suy nghĩ một kế rồi dặn dò Đinh thị dùng mê hương kích động cả làng tàn sát nhau. Tiếc là kế hoạch này thất bại. Ma tộc gần đó xông tới muốn cứu lấy thai ma, nhưng bị Ngũ Hành trận cản lại, bọn chúng không có cách nào xông vào được. Đến khi Đinh thị cùng đường buộc phải giết Tiểu Nam, thai ma thoát xác ra ngoài, bọn chúng mới cảm ứng được đây chính là ma tôn Huyền Thiết. Sự tình tiếp theo không cần phải nói nữa, tin tức nhanh chóng được đưa về Ma tộc. Tì Khiết vội vàng dẫn người sang. Đinh thị nhìn sắc mặt càng lúc càng đáng sợ của Tì Khiết thì cơ thể run lẩy bẩy, chỉ sợ một chớp mắt sau đã hồn phi phách tán. Nàng ta vội nói: “Phượng Nhã không gọi được thiên binh thiên tướng đến, cô ta chỉ có sự giúp đỡ của Diêm Vương và Hắc Bạch Vô Thường mà thôi. Vì thế cô ta đã bảo Diêm Vương đi tới Phượng đảo tìm cứu viện, còn bản thân Phượng Nhã và Bạch Vô Thường đang mang thai ma của ma tôn Huyền Thiết, chạy đến Đông Hải long cung rồi. Tả hộ vệ nghe vậy thì hỏi dồn: “Đi từ bao giờ? “Chỉ mới một khắc trước mà thôi. Chúng ta đuổi theo vẫn còn kịp. Vẻ mặt Tì Khiết không chút dao động. Hắn đưa tay lên, Ma tộc lập tức hiểu ý lao nhanh về phía trước để lại trong mắt nhân giới đám mây đen ngòm, cuồn cuộn.