Tình huống xảy ra quá bất ngờ khiến cho dân làng Chi Hương đang tập trung ở đó cũng không phản ứng kịp. Lúc Phượng Nhã giật mình lao tới đá vào tay Đinh thị, Tiểu Nam cũng gục xuống tức thì. Trâm cài đâm vào huyết mạch khiến máu tươi chảy ra không ngừng nghỉ. Dường như thằng bé vẫn còn chưa định thần lại sau khi bị chính mẹ của mình ra tay, làm tổn thương như thế. Phượng Nhã ôm chặt lấy thằng bé trong lòng, cảm nhận cơ thể Tiểu Nam đang run lên, hấp hối. Rõ ràng đã nói sẽ giúp thằng bé trưởng thành bình an, vậy mà nó lại bị người khác làm hại ngay trước mắt. Nàng nhìn thím Trương đứng cách đó không xa, vội gọi: “Thím ơi, cứu… cứu Tiểu Nam đi, giúp thằng bé cầm máu đi… Thím Trương bắt mạch cho Tiểu Nam, đôi mày nhíu chặt khẽ lắc đầu. Phượng Nhã thoáng bàng hoàng, cảm giác tim mình như bị ai bóp nghẹn. Tiểu Nam chỉ là một cậu bé vừa mới tròn ba tuổi, kiếp sống này ngắn đến mức người người ta xót xa, hơn nữa còn cực khổ trăm bề. Bên tai nàng loáng thoáng nghe được truyền âm của Bạch Vô Thường đang vô cùng hoảng hốt: “Không được động chân khí. Cô cô, không được thay đổi mệnh trời, đừng xúc động!!! Bàn tay Phượng Nhã hơi run rẩy, chạm vào gương mặt bầu bĩnh còn non nớt của thằng bé, cuối cùng lại lặng lẽ buông ra. Phải, đây là số kiếp Thiên Quân cần trải qua, chỉ một thay đổi cũng có thể khiến người kia chịu thiên phạt nặng nề. Đinh thị bị đánh ngã dường như đã kích thích linh hồn nàng ấy bị ma tộc ghìm giữ bấy lâu nay. Đến khi màu đỏ trong mắt tản đi hết, Đinh thị mới đờ đẫn nhìn sang đứa bé lặng im nhắm mắt bên cạnh mình. “Tiểu… Tiểu Nam… Tiểu Nam à, con làm sao vậy? Mở mắt ra nhìn mẹ đi, mẹ là mẹ của con đây mà! Tiểu Nam!!! “Ai đó… làm ơn cứu thằng bé với. Đứa con đáng thương của tôi… hu hu hu, làm ơn… làm ơn cứu lấy nó! Dân làng nhìn Đinh thị gào khóc đến xé ruột xé lòng, ôm con trai duy nhất của mình trong lòng mà không làm gì được. Họ cũng nhìn thấy bằng mắt thường, một làn khói đen cứ thế bay lên, lơ lửng ở trên đầu bọn họ. Thình lình, cơ thể của đứa bé ở trong lòng Đinh thị hơi động đậy, Đinh thị còn mừng rỡ như thể Tiểu Nam đã sống lại thật rồi, hai tay giữ chặt lấy đứa bé, luôn miệng gọi “Tiểu Nam. Chỉ có Phượng Nhã giật mình nhận ra điểm bất thường. Nàng vội vàng kéo Đinh thị né sang một bên. Gần như cùng lúc đó, cơ thể của Tiểu Nam nổ tung như một cái bóng cá. Từ trong cơ thể đó, một sinh vật từ từ chui ra, hình thù kỳ lạ với đôi mắt đỏ oạch như màu máu. Nó giãy giụa mấy cái như vươn mình, ánh mắt đảo một lượt về phía dân làng vây quanh đó. “Cái… cái quái gì vậy? “Trong cơ thể đứa bé có gì vậy? Trời đất ơi… chẳng lẽ thứ này sống trong người đứa bé? Phượng Nhã nhìn bóng đen phía trên vẫn tiếp tục đảo quanh con vật đáng sợ đó như đang chỉ dạy, Thạch Đầu bối rối níu tay nàng, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ… đó là thai ma? Phượng Nhã khẽ gật đầu. Đúng là thai ma, nhưng lại không hẳn là thai mà. Dù không cần sử dụng linh lực để cảm nhận, nàng cũng lờ mờ đoán ra sức mạnh trong cơ thể thai ma này mạnh mẽ đến mức nào. Một thai ma chỉ mới nuôi dưỡng ba năm trong cơ thể người thường không thể nào đạt đến trình độ đó. Thậm chí, sau khi cơ thể vật chủ hết sinh cơ, nhiều thai ma còn có thể chết cùng lúc với vật chủ. Đôi mắt nàng thoáng đổi, lóe lên tia kinh hoàng: “Không… phải thai ma. Là Ma tôn Huyền Thiết. Bạch Vô Thường không tin nổi tai mình, phải lắp bắp mấy lần mới thốt nên câu được: “Cái… cái gì? Ma tôn… Huyền Thiết? Không phải là Ma tôn Tì Khiết mà lại là Huyền Thiết sao? Khắp tiên giới có ai không hoảng sợ trước mấy chữ Ma tôn Huyền Thiết? Người mấy trăm năm trước từng dẫn dắt ma tộc tấn công Thiên đình? Nhưng sau đó ông ta đã bị thần Mạc Khê đánh chết, hồn phi phách tán không thể nào siêu sinh. Tại sao bây giờ ông ta lại có mặt ở đây? Dưới hình dạng thai ma này kia chứ? Phượng Nhã không có thời gian giải thích nhiều với Bạch Vô Thường. Nàng tung người bay lên, hai cánh sau lưng cứ thế mở ra, che nửa bầu trời. Cánh lông vũ vàng rực tỏa ra ánh sáng chói lòa, dân làng Chi Hương sửng sốt một lúc rồi giật mình quỳ xuống, vái lạy không thôi: “Thần tiên, là thần tiên hiển linh giúp đỡ dân làng chúng ta rồi. Phượng Nhã cảm nhận nguồn linh lực cuồn cuộn từ nội đan lan khắp cơ thể sau khi đã giải trừ kết giới, khôi phục lại chân thân của mình. Cánh phượng hoàng vỗ liên tiếp mấy cái, tạo nên một cơn mưa bụi vàng, phóng thẳng về phía hai bóng đen. Làn khói đen nọ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nó giật mình hét lên một tiếng rồi ngay lập tức tan biến trong mưa bụi. Mưa bụi vàng tạo thành một vòng kết giới như quả cầu bao lấy thai ma. Sinh lực của thai ma ngang ngửa với một vị thần quân trên tiên giới. Nó phóng thích năng lượng của mình, đánh thẳng vào lớp kết giới đang bao bọc bên ngoài. Phượng Nhã niệm pháp quyết, bổ sung thêm năm lớp phong ấn nữa, hy vọng có thể giữ nó được trong một khoảng thời gian. Chỉ sợ ma tộc mà biết tin sẽ ngay lập tức xông tới nơi này cứu. Cánh phượng hoàng thu lại. Nàng vừa mới đáp xuống mặt đất, mấy bóng người lập tức xuất hiện bên cạnh nàng. Hắc Bạch Vô Thường lo lắng hỏi han: “Cô cô bộc lộ chân thân là để khống chế ma tôn Huyền Thiết sao? Đây thực sự là Huyền Thiết của hai trăm năm trước à? Người bên cạnh vẫn lặng yên không nói, ánh mắt Phượng Nhã hơi sững lại, cố gắng làm ra vẻ bình thường, nghiêng đầu nhìn người kia: “Lâu ngày không gặp, chiến thần Thiên Quân. Lần này, đối diện với nàng là nam tử tuấn tú trong bộ áo bào màu đen thêu mây vần vũ, hai tay áo bó lại bằng dây vải, thắt lưng thẳng thẳng tắp, giống hệt như dáng vẻ ngày đó ở vườn đào. Chỉ đó điều lần này trên gương mặt chàng là vẻ nghiêm nghị, nặng nề, giọng trầm khàn vang lên: “Chào cô cô. Phượng Nhã trúc trắc gật đầu, dù sao cũng đã bị gọi là dì mấy kiếp, bây giờ có bị gọi “cô cô thì cũng đã quen rồi. “Chắc Thiên Quân cũng biết tình hình hiện tại nguy cấp như thế nào? Ta đã lên Thiên đình thông báo cho bọn họ, nhưng toàn bộ Thiên đình lại đang dự tiệc ở phủ của Đông Hải Long Vương. Thiên binh thiên tướng không triệu được, chỉ sợ không lâu sau Ma tộc sẽ cho người tới cướp thai ma của Ma tôn Huyền Thiết. Mong Thiên Quân sớm quay lại Thiên đình, triệu hồi thiên binh thiên tướng, ngoài ra ta còn cần sự giúp đỡ của các tinh quân để phong ấn Ma tôn. Thiên Quân chắp tay, gật đầu, vẻ mặt có phần hơi: “Ta sẽ ngay lập tức triệu hồi. Chỉ có điều có thể sẽ mất thêm thời gian di chuyển, một mình cô cô ở lại đây, chỉ sợ sẽ nguy hiểm muôn trùng. Phượng Nhã vội khoát tay: “Không sợ, không sợ. Ta sẽ cố gắng cầm cự. Hơn nữa… Nàng định nói dù sao mình và Tì Khiết cũng là chỗ quen biết, nàng sẽ cố gắng cầm chân hắn một thời gian, đợi đến khi thiên binh thiên tướng chạy tới đây là kịp, nhưng nói như vậy trước mặt người trong lòng thì không ổn cho lắm. Nghĩ vậy, nàng cười cười: “Hơn nữa, không phải còn có Hắc Bạch Vô Thường ở đây sao? Có Diêm Vương trợ giúp, có lẽ sẽ kéo dài một chút.