Ánh mắt Tiểu Nam thoáng đảo qua nhóm người mệt mỏi gần như gục ngã. Người người nằm la liệt dưỡng sức chờ đợt tấn công tiếp theo của thú rừng.

Từ khi có nhận thức đến nay, quả thực cậu bé chưa bao giờ nhìn thấy những cảnh tượng đáng sợ và kỳ lạ đến vậy.

“Mặc dù dì cũng không biết tại sao bọn chúng muốn tấn công vào làng, nhưng chắc chắn một điều, bọn chúng muốn cái ác trong người mỗi chúng ta lấn át đi lý trí, để cho dân làng tự chém giết nhau, không được thì đưa thú rừng vào cấu xé. Mẹ cháu cũng giống như mọi người, bị bọn chúng xúi giục nên không còn tỉnh táo. Có điều vốn dĩ sức khỏe nàng ấy đã không tốt, sau khi những người khác tỉnh lại, mẹ cháu vẫn chưa hồi phục được.

Ánh mắt Tiểu Nam thoáng dao động. Trước khi Phượng Nhã nói, cậu còn cho rằng nàng sẽ nói mẹ mình là ma quỷ, muốn người ta hiến tế mẹ của cậu giống như lúc mọi người xông tới muốn làm vậy với cậu.

Vậy thì cho dù có phải liều chết đi chăng nữa, cậu cũng phải bảo vệ mẹ của mình.

Nhưng những lời nói của Phượng Nhã lại khiến Tiểu Nam hơi dao động. Ánh mắt cậu nhìn về phía những người đàn ông đằng kia, vừa rồi khi họ vác chông qua chỗ này, một thanh tre suýt nữa rơi xuống đâm phải cậu, người đàn ông đó kia còn lao tới kéo cậu ra, chông vót nhọn sượt qua vai, đến giờ vẫn còn đang rỉ máu. Vậy mà người kia không quan tâm đến mình, chỉ hỏi cậu có bị thương đâu không.

Tiểu Nam nhớ người này là chồng của Mai tẩu nhà bên, ánh mắt hòa ái, bình thường vẫn giúp đỡ mọi người. Biểu hiện hôm đó của ông ấy quả thực rất kỳ lạ.

Tiểu Nam chần chừ một lúc rồi quay lại nhìn nàng: “Vậy… phải làm sao mẹ cháu mới có thể bình phục?

Phượng Nhã đoán ma tộc kia nhập thể vào người của Đinh thị, tuy nhiên sinh mệnh của nàng còn chưa dứt, chứng tỏ nó chưa cướp được cơ thể nàng.

Phượng Nhã quả quyết nói: “Đến khi đuổi được những thứ dơ bẩn ở ngoài kia. Ta đã nói trưởng thôn nhờ thím Trương giỏi y thuật tới túc trực bên cạnh, chắc chắn mẹ cháu sẽ mau chóng khoẻ lại.

Thấy thái độ của cậu bé dịu đi ít nhiều, nàng đưa chiếc bánh bao lúc nãy sang: “Bây giờ có thể ăn rồi chứ? Nếu không đến khi mẹ của cháu tỉnh lại, nhìn thấy cháu đổ bệnh thì sẽ đau lòng lắm.

Quả nhiên, nhắc tới mẹ của mình, Tiểu Nam vội vàng cầm lấy chiếc bánh bao, ăn ngấu nghiến.

Những tưởng cậu bé đã hiểu ra, nào ngờ đêm hôm đó, Mai tẩu bưng cơm vào điện cho Đinh thị thì phát hiện không thấy Đinh thị đâu.

Cả làng hốt hoảng chong đuốc đi tìm kiếm, may mắn bắt gặp Đinh thị đang dẫn Tiểu Nam vượt qua hàng rào chông. Trưởng thôn hét ầm lên: “Đinh thị, cô không được vượt qua hàng rào đó, bên ngoài có rất nhiều thú dữ, chẳng lẽ cô muốn thằng bé chịu nguy hiểm vậy à?

Đinh thị dừng lại bên tường rào, quay đầu nhìn bọn họ.

Đôi mắt nàng ta đã hoàn toàn hóa đỏ, vẻ mặt co giật trông vô cùng đáng sợ: “Nguy hiểm sao? Sao có thể nguy hiểm bằng lũ các người đây. Ít nhất mẹ con chúng ta ra ngoài vẫn còn con đường sống, nếu như ở lại với các người thì chẳng biết ngày mai còn có thể nhìn thấy mặt trời không.

Trưởng thôn hạ giọng hòa giải: “Tất cả đều là hiểu lầm mà thôi. Đinh thị, chúng ta nên ngồi lại nói chuyện với nhau đã, cô đừng suy nghĩ dại dột mà kéo Tiểu Nam theo.

“Hối hận? Đáng lẽ ta nên rời khỏi cái thôn này từ lâu rồi mới phải. Nàng ta nhìn xuống Tiểu Nam đang nắm chặt tay mình: “Tiểu Nam, con có đi cùng với mẹ không?

Tiểu Nam gật đầu ngay lập tức: “Mẹ đi đâu con sẽ đi theo đó, con sẽ bảo vệ cho mẹ.

“Ha ha ha. Tiếng cười của Đinh thị càng trở nên ngông cuồng, đáng sợ: “Thấy chưa? Ta không hề ép buộc mà là thằng bé chủ động đi theo ta.

Đinh thị đặt tay lên hàng rào chông, chỉ cần bẻ gãy mắt xích kia, nàng ta và Tiểu Nam có thể đi ra ngoài.

Đúng lúc này, Phượng Nhã cũng kịp thời chạy tới.

“Tiểu Nam!

Cậu bé giật mình quay đầu lại.

Phượng Nhã vẫn còn đang thở dốc: “Nếu như cháu và mẹ cháu phá bỏ hàng rào này, thú rừng sẽ xông vào tấn công. Kết giới bảo vệ của ngôi làng không thể chống lại được. Khi đó, hơn hai trăm con người ở thôn Chi Hương đều gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cháu cũng đồng ý sao?

Vẻ mặt Tiểu Nam chợt ngẩn ra. Lúc này, cậu bé cũng nhớ lại những lời Phượng Nhã từng giải thích với mình. Bàn tay bên hông cậu bé hơi siết lại. Cậu ngước mắt lên nhìn Đinh thị, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, bây giờ thú rừng đang tấn công làng mình. Chúng ta đợi đến khi đẩy lùi được thú rừng, dân làng an toàn rồi mình hẵng rời đi có được không?

Đôi mắt Đinh thị trợn ngược lên, vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói lại có phần gắt gỏng: “Đợi? Con muốn đợi đến khi nào? Con không thấy bọn họ bắt nhốt mẹ mấy ngày trời đó sao? Nếu bây giờ chúng ta quay đầu lại, con nghĩ bọn họ có thể thả chúng ta đi à?

“Nhưng…nhưng nếu rời đi như vậy, thú rừng sẽ vào đây…

“Vậy thì đã sao? Đinh thị gần như hét lên: “Đó là hậu quả bọn họ xứng đáng phải nhận lấy. Ai bảo bọn họ bắt nhốt, bắt nạt chúng ta chứ? Cho dù có bị thú rừng quét sạch thì cũng là ác giả ác báo mà thôi.

Cả người Tiểu Nam sững sờ khi nghe nàng nói vậy. Đôi bàn tay run rẩy giữ chặt lấy tường rào: “Đừng… mẹ ơi, đừng làm vậy!

Hơn hai trăm sinh mạng của làng Chi Hương, không thể bị diệt hết chỉ vì mẹ con nhà họ được.

Nhưng mà Đinh thị đã hoàn toàn phát điên, nàng ta rút chiếc trâm trên đầu của mình xuống, đưa lên cổ: “Sao? Bây giờ đến con cũng muốn chống lại ta phải không? Công sức ta nuôi con bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu tủi nhục. Vậy mà giờ vì bảo vệ bọn họ, con lại cãi lời ta?

Hành động của Đinh thị khiến Tiểu Nam sợ hãi, dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, nương của mình giống như biển như trời. Tiểu Nam khóc như mưa, liên tục lắc đầu: “Con nghe lời nương, con nghe lời nương mà.

Mai tẩu sốt ruột không chịu nổi. Nhân lúc Đinh thị không để ý, bà nháy mắt để nhi tử nhà mình lần theo hàng rào, nhẹ nhàng tới sau lưng Đinh thị.

Sau đó “rầm một tiếng, người kia tung người đá Đinh thị ngã nhào về phía trước, gia cố lại tường rào vừa mới bị nàng ta cạy mở.

Đinh thị vùng dậy thì đã bị bao vây bởi một nhóm đàn ông cao lớn trong thôn, tự biết sức mình không thể vượt qua được bọn họ, nàng ta nghiến răng, tóm lấy Tiểu Nam ở cạnh bên, cây trâm nhọn dí sát lên cần cổ trắng nõn của cậu bé, nàng ta hét lên: “Thả ta ra, nếu như các ngươi không thả, ta sẽ giết chết thằng bé này.

Mai tử hoảng hốt vội la to: “Nhưng mà Tiểu Nam là con của cô mà. Đinh thị, đừng làm chuyện dại dột, thằng bé không có tội gì cả, cô đừng làm thằng bé bị thương.

Trong đôi mắt của Đinh thị lúc đen lúc đỏ, giống như thể ma khí trong người nàng đang phải đấu chọi kịch liệt với cơ thể của vật chủ. Điều đó khiến cho sự ngông cuồng, ác độc của ma khí không có cách gì che giấu nổi.

Nàng ta đâm mạnh khiến cho trâm cài ghim sâu hơn vào da thịt, máu tóe ra chảy dọc xuống cổ áo.

“Không có tội gì sao? Rõ ràng nó nhìn thấy có người xuất hiện sau lưng ta, vì sao lại đứng yên không nói? Nó cũng cùng một ruộc với các ngươi, uổng công bao năm qua ta nuôi phải một con sói như mày.

Bàn tay run rẩy không theo sự điểu khiển của cơ thể, Đinh thị trượt tay, đâm thẳng cây trâm nhọn vào cổ họng của con trai nhà mình.