Phượng Nhã từng theo Thái Bạch tinh quân tầm sư học đạo về pháp trận mấy trăm năm. Tạo phong ấn trấn ma không phải là việc quá khó đối với nàng.

Trận pháp bao phủ toàn bộ làng Chi Hương, lấy địa linh sông núi để bố trận. Phía tây của làng là núi non trùng điệp, chịu hành Thổ, phía đông của làng là biển lớn một bên, chịu hành Thủy, mỏ quặng còn sót lại ở phía tây đầu thôn được nàng gia cố lại chịu hành Kim, cây đa hàng trăm năm tuổi ở cuối thôn có thể chịu hành Mộc, cuối cùng thì chỉ còn hành Hỏa.

Phượng Nhã khẽ siết chặt nắm tay, linh đan Phượng Hoàng là hỏa linh đan. Chỉ cần tung ra cũng đủ để giữ vững trận pháp. Có điều một khi nàng công khai xuất hiện, chỉ sợ Tì Khiết sẽ bị thu hút đến nơi này, kiếp số của Thiên Quân càng trở nên trắc trở.

Bạch Vô Thường thấy nàng chau mày ủ dột thì cũng cố suy tư, hắn thắc mắc: “Muốn có Hỏa không phải chỉ cần đốt lửa là được sao? Có gì cô cô phải suy tư như vậy?

Phượng Nhã khẽ lắc đầu: “Mưa tầm tã liên tục như vậy, có lửa nào không bị nó dập tắt. Chưa kể nguyên liệu trong thôn cũng không đủ để duy trì ngọn lửa đó quá lâu. Chẳng may lửa không kéo dài được, trận pháp cũng tự hủy tức thì, lúc đó chỉ sợ mối nguy còn lớn hơn.

Mai tẩu thấy nàng ngồi trầm ngâm đã lâu, bà quan tâm tới hỏi: “Dân làng đã đóng cọc, dựng hàng rào ranh giới. Hiện tại trai tráng trong làng đang đào hào đổ vôi, Tô muội có muốn đi xem xem còn thiếu thêm gì nữa để ta bảo mọi người đi chuẩn bị.

Phượng Nhã mới thở dài nhìn bà, rầu rĩ nói: “Mai tẩu cũng biết chúng ta làm bố trận. Ngũ Hành trận khuyết mất hành Hỏa, hiện tại ta cũng chưa biết nên bổ sung thế nào?

Mai tẩu nhìn bức vẽ trên bàn mà nàng vừa vẽ ra, đầu mày nhíu chặt: “Vậy phải kiếm thứ gì mới được xem hành Hỏa, Tô muội cứ nói, ta sẽ nghĩ cách tìm thử xem.

“Ở nhân gian… Phượng Nhã nói tới đây thì giật mình sửa lại: “Ý ta là những thứ hành Hỏa dễ kiếm nhất, có thể là lửa, dung nham, hổ phách, thạch anh cũng tạm được…

Mắt Mai tẩu chợt sáng lên: “Ấy ấy, nói đến đá, ở làng ta cũng có một viên. Để ta lấy cho Tô muội xem thử, không biết có phải là loại mà Tô muội nói không?

Mai tẩu chạy đi rất nhanh, chỉ tầm một khắc sau bà đã quay trở lại. Hòn đá nhỏ được bà giấu trong ngực, cẩn thẩn đặt lên bàn, bà giải thích: “Ba năm trước khi những đứa trẻ sơ sinh trong làng mình biến mất, dân làng cùng nhau lên núi tìm kiếm thử. Lúc đó ta có nhìn thấy một con cáo đang gặm một đứa bé chạy đi. Dân làng vội vàng bao vây, quyết giành đứa bé từ tay nó. Vật lộn một lúc cũng đánh được con cáo, nhưng mà đứa bé lại không may yểu mệnh.

Như nhớ lại thời khắc đau lòng đó, Mai tẩu nghẹn ngào một lúc lâu: “Sau khi mang về, bọn ta đã đốt xác con cáo phòng trừ hậu hoạn, trong tro củi tìm thấy hòn đá này, không biết có phải đã bị nó ăn vào bụng hay không?

Phượng Nhã vừa đưa tay chạm vào, viên đá tối tăm màu đỏ đậm trên mặt bàn bỗng sáng lên, chuyển thành màu đỏ tươi rực rỡ.

Mai tẩu cũng giật mình không thôi: “Ôi chao, sao nó lại thay đổi thế này?

Phượng Nhã khẽ bật cười thành tiếng: “Đúng là tẩu đã giúp ta thật rồi.

Viên đá mà Mai tẩu nhặt được không phải là viên đá tầm thường, nó là nội đan của hồ ly chín đuôi. Không hiểu vì lý do gì, dân làng lại có thể đánh chết được con hồ ly này, nhưng may mắn lại lấy được viên nội đan của nó.

Nội đan thuần Hỏa, cảm ứng được nội đan của Phượng Nhã nên mới bừng sáng lên, theo như linh lực mà nàng cảm nhận được, nội đan này đủ sức để trấn giữ trận Ngũ Hành.

Mai tẩu thấy nàng nói vậy thì vô cùng mừng rỡ: “Vậy là đủ rồi sao? Chúng ta có thể bày trận rồi chứ?

Phượng Nhã gật đầu, vui vẻ bước ra ngoài.

Bốn hành còn lại đã được nàng bố trận và gia cố. Hành Hỏa được đặt ngay trên nóc nhà của thím Vương ở phía Nam làng Chi Hương.

Sau khi niệm pháp quyết bày trận, ngay lập tức, một vùng sáng lóe lên từ năm điểm ngũ hành, tạo thành một lớp màng trong suốt, vô hình bao phủ toàn bộ ngôi làng nhỏ.

Thời tiết vốn đang mưa gió ngập trời, mây đen chướng khí dày đặc, chẳng mấy chốc đã quang đãng tạnh ráo. Dân làng Chi Hương đều bước ra bên ngoài, nhìn lên bầu trời.

Phía trên cao, mây đen vẫn cuồn cuộn như những con thú dữ muốn xông vào ngôi làng bọn họ, lấp ló đằng sau là mặt trời chiếu sáng. Mai tẩu nhìn đến ngơ ngác, chợt quay đầu lại hỏi Phượng Nhã: “Cái này… có phải có thứ gì đó đang muốn nhắm vào làng chúng ta không? Kết giới này ngăn được bọn chúng không?

“Hy vọng là có thể.

Quả nhiên, sau khi nhận ra làng Chi Hương có sự bất thường, từng luồng ma khí liên tục tập trung về phía này, nhưng lại phát hiện ra không thể nào tiến vào bên trong được.

Kết giới chỉ có hiệu quả với linh lực mà thôi, bọn chúng lại nghĩ ra cách khác, chỉ huy thú rừng liên tục xông vào làng.

Lúc này, hàng rào bằng chông vót nhọt và hào lũy đổ đầy vôi cũng phát huy tác dụng. Trưởng thôn chỉ huy đàn ông ở trong làng, mang rơm rạ chất đầy hào lũy, châm lửa đốt lên.

Thú rừng vốn rất sợ khói lửa, vậy mà giờ đây, bọn chúng lại như mất lý trí, liên tục xông vào hàng chông nhọn.

Dân làng canh gác suốt một ngày một đêm, đẩy lùi không biết bao nhiêu đợt thú rừng tấn công, rốt cuộc ma khí mới dần dần tản bớt.

Phượng Nhã ẩn mình trong nhóm phụ nhân, đưa mắt nhìn về phía khu rừng ngay bên cạnh.

Nàng có thể cảm nhận được ma khí của Tả hộ vệ, ánh mắt u ám của hắn đang nhìn chằm chằm về phía này, tức giận và khó chịu khi chưa giành được con mồi mà hắn muốn.

Ánh mắt nàng vô thức nhìn về phía Tiểu Nam. Không hiểu được tại sao bọn họ lại khao khát thằng bé đến như vậy.

Phượng Nhã đi tới ngồi xuống bên Tiểu Nam, thấy thằng bé cảnh giác nhích người sang bên cạnh thì cũng thấy nhói lòng.

Cái bánh bao nàng cầm trên tay lưỡng lự một chút mới đưa qua: “Bánh bao này dì mới tự tay làm. Cháu… cháu còn muốn ăn món ăn do dì làm nữa không?

Tiểu Nam không hề nhìn nàng lấy một cái, ôm gối quay mặt về hướng khác.

“Cháu giận dì vì chuyện của mẹ cháu phải không?

“Cho dù giận cũng phải ăn gì chứ. Dì nghe Thạch Đầu nói đã hai ngày rồi cháu không ăn gì cả, chẳng lẽ cháu không thấy đói sao?

Tiểu Nam vẫn lặng im không nói, ánh mắt đau đáu nhìn về phía điện thờ nơi đang giam giữ Đinh thị ở bên trong.

Phượng Nhã khẽ thở dài một hơi, hiếm khi thấy mệt mỏi đến vậy.

Năm kiếp qua đi, dù là hận thù hay tri kỷ, kiếp số của hai người luôn gắn chặt với nhau, ít nhất, ở trong mắt người kia, nàng cũng không đến mức không hề tồn tại như kiếp này.

Bây giờ, trong mắt Tiểu Nam, có lẽ nàng chỉ là một bà dì ác độc, muốn ức hiếp, chia cắt hai mẹ con họ.

Phượng Nhã hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Dì không biết cháu có nghe dì không? Nhưng Tiểu Nam vốn là một đứa bé rất thông minh, dì tin là cháu có thể tự mình suy nghĩ và đánh giá.

“Dạo gần đây làng chúng ta xảy ra những chuyện rất bất thường, hành động của mọi người hôm đó cũng như bị thứ gì sai khiến, hay rõ ràng nhất là thú rừng đang tấn công và khí đen dày đặc ngoài kia. Có thứ đang muốn tấn công chúng ta, cái này dì và mọi người không thể nói dối cháu được, đúng chứ?