Trong miếu thờ nhốn nháo dần dần yên tĩnh lại. Rõ ràng trước đó mấy phụ nhân còn run rẩy ôm lấy con của mình, bây giờ trong đầu đều nảy ra ý khác.

Đúng vậy nhỉ? Năm đó trong làng đã thống nhất hiến tế thằng nhóc Tiểu Nam nhà Đinh thị. Chẳng phải trong số mấy đứa bé bị yêu quái bắt đi, chỉ có thằng bé này là có thể trở về. Một đứa trẻ đáng sợ như vậy, ai nấy đều mang tâm lý e ngại.

Nhưng đột nhiên sau đó mọi chuyện dần qua đi, bà đồng xin quẻ Thổ Thần lại không cho hiến tế, mọi người mới chịu thôi.

Nếu như bây giờ hiến tế lại, tại sao phải chọn lại từ đầu, cứ đưa thằng bé Tiểu Nam này ra đi. Thằng bé này khắc cha khắc mẹ, từ khi sinh ra đã chẳng phải điềm lành, có mang ra cũng không thấy tiếc.

Ánh mắt bọn họ nhìn nhau như đạt được đồng thuận. Một người đàn ông trong thôn hùng hổ nói: “Đinh thị, cô nói vậy là có ý gì hả? Dân làng đang gặp tai ương, chẳng lẽ cô cứ trơ mắt nhìn làng Chi Hương bị mưa lũ cuốn trôi, người người bỏ mạng mới vừa lòng? Dù sao con trai của cô cũng không bình thường, số mệnh đáng lẽ phải chết cùng với mấy chục đứa bé hai năm trước, xem như là nó hoàn thành nốt việc trước đó nó còn nợ, dùng mạng của nó đổi lấy mạng của bao nhiêu thế này không phải là chuyện tốt nên làm sao?

Từng làn khói đen từ bát hương trong điện không ngừng toả ra, quấn quanh mọi người đang có mặt bên trong.

Phượng Nhã nhìn ánh mắt của bọn họ dần trở nên đỏ oạch, thầm nghĩ mọi chuyện không ổn rồi.

Nàng xông ra phía trước, đứng cản trước mặt mọi người: “Có gì từ từ rồi giải quyết, chuyện này không thể vội vàng được. Bây giờ ai về nhà nấy, ta sẽ lên trấn mời một bà đồng về, khi đó mới nói rõ được ý của thần linh.

Nhưng dường như bọn họ không còn nghe được lời nàng nói. Một vài người kích động xông lên, muốn cướp Tiểu Nam từ trong lòng Đinh thị. Định thị cũng quyết sống quyết chết, vung trâm về phía bọn họ, thậm chí còn đâm vào tay của một người đàn ông cao lớn đứng cạnh bên. Máu chảy lênh láng. Mùi máu tanh nồng nặc bên trong điện càng kích thích khiến bọn họ điên cuồng, Phượng Nhã vừa kéo Tiểu Nam về phía mình, vừa cầm gậy liên tục xua đuổi mấy người đàn ông trong thôn.

Nàng dùng truyền âm, cầu cứu Thạch Đầu: “Nhanh, đánh đổ lư hương trên điện đi. Cái đó đang làm mọi người nổi điên đấy.

Đám đông xông vào đánh nhau, không còn phân biệt rõ mục đích ban đầu của bản thân là gì.

Thạch Đầu lợi dụng cơ thể nhỏ con của mình, len lỏi qua đám người rồi nhanh chóng chạy lên bàn tế. Cơ thể nhỏ bé nhảy lên trên, giật một giá cắm nến rồi hét lên: “Các thúc các tẩu ơi, đừng đánh nhau nữa mà. Con xin mọi người đừng đánh nhau nữa mà.

Vừa nói, cậu bé vừa nhảy qua nhảy lại, cản hết người này đến người kia. Chân vung vẩy đá hết mọi thứ trên bàn tế xuống đất.

Lư hương chao đảo như sắp đổ. Lúc này Đinh thị mới nhìn thấy sự cố phía bên này, hai mắt trợn trừng lên, muốn lao tới chữa cháy thì đã không kịp nữa.

Lư hương đổ ầm xuống đất, khói đen lan tỏa bốn phía ngay tức thì tản đi, chẳng mấy chốc mà nhạt hẳn.

Giá nến cũng bị Thạch Đầu đá lung tung, lửa bén lên rèm cửa trong điện thờ, Mai tẩu là người tỉnh lại đầu tiên, bà giật mình hét to: “Cháy rồi, cháy rồi. Nhanh đi dập lửa thôi.

Ngoài trời vẫn còn mưa tầm tã. Dân làng lũ lượt chạy ra ngoài, người xô người chậu, rốt cuộc cũng dập được ngọn lửa cháy lan trong điện thờ.

Đột nhiên bọn họ đứng đờ ra, ngơ ngẩn không hiểu tại sao bọn họ lại ở đây, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì. Có người còn hét toáng lên vì vết thương chảy máu, nãy giờ lại không hề thấy đau.

Mai tẩu bèn khuyên bảo: “Thôi, chúng ta cứ về nhà trước đã, có gì lại họp bàn nói sau.

Chẳng mấy chốc, trong điện thờ chỉ còn lại mấy người, Mai tẩu, Phượng Nhã, trưởng thôn và Đinh thị.

Thạch Đầu lấy lý do sợ chịu trách nhiệm nên đã lôi kéo Tiểu Nam đi về trước.

Mai tẩu nhìn Đinh thị ngã quỵ dưới nền đất, bà cũng là một người vô cùng lanh lẹ, trải qua không biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ trên đời. Nghe bảo trước kia bà đồng trong thôn còn muốn chọn bà làm người kế nghiệp, tiếc là chưa kịp truyền nghề đã bất hạnh qua đời.

Mai tẩu đưa mắt nhìn trưởng thôn, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện ngày hôm nay là sao? Bỗng nhiên mọi người trở nên bất thường, giống như có thứ dơ bẩn quấy nhiễu vậy? Rồi chuyện đề cập tới hiến tế, trưởng thôn, không phải ba năm trước ông là người phản đối nó nhất sao?

Trưởng thôn cũng giật mình không thôi. Những ký ức ngắt quãng, vụn vặt trong đầu khiến ông cũng mơ màng không hiểu. Tại sao ông lại chủ động làm như vậy, trong khi từ trước đến nay ông chưa bao giờ có những suy nghĩ đó?

Mai tẩu nhìn xuống Đinh thị vẫn giữ chặt cây trâm ngồi dưới đất, ánh mắt bà toát lên ý lạnh: “Đinh thị, đúng là hôm nay mọi người có kích động, nhưng rõ ràng biểu hiện của họ không bình thường, ta sẽ cố để làm rõ chuyện này. Nhưng còn cô, trong khi chưa ai nhắc tới Tiểu Nam, cô lại tự mình đẩy thằng bé ra chỗ hiểm nguy, tấn công người ta trước, từ đó mới khiến mọi chuyện mất kiểm soát đến vậy? Phải chăng đây là mục đích cuối cùng của cô?

Đôi mắt của Đinh thị đỏ bừng, nàng ta cười gằn thành tiếng: “Đúng thế, mục đích của ta là vậy đấy? Nếu như ta chết đi, có phải tất cả mọi người đều biết là có các ngươi áp bức ta, ép ta phải đi đến đường cùng hay không?

Bàn tay cầm mũi trâm bỗng nhiên quay ngược về phía mình, Đinh thị đâm thẳng vào cuống họng, ý muốn kết liễu rất rõ ràng.

May là Phượng Nhã đứng ngay bên cạnh nàng. Nàng giơ chân đá mạnh vào bàn tay nàng ta, cây trâm bị đá tung ra ngoài.

Trong lúc Đinh thị còn chưa định thần lại, Phượng Nhã đã đánh mạnh vào sau gáy của nàng, làm nàng ta bất tỉnh nhân sự.

“Nhanh trói nàng ta lại. Nàng ta bị cái gì đó bẩn thỉu nhập vào rồi.

Mai tẩu nhanh nhẹn tìm được một cuộn dây thừng lớn. Hai người hì hục buộc chặt, cố định hai tay, hai chân của Đinh thị.

Xong xuôi, Phượng Nhã vẫn không thấy yên tâm.

Nàng đưa mắt nhìn hai người còn lại, vẻ mặt đầy nghiêm nghị: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay, cả những bất thường về thời tiết dạo này, ta cảm giác như yêu ma quấy phá. Ba năm trước các vị có thấy những hiện tượng kỳ lạ như thế xuất hiện không?

Trưởng thôn trầm ngâm một thoáng như nhớ lại: “Đúng là từng xảy ra chuyện này. Đợt đó thời tiết cũng rất xấu, mưa dầm dề không dứt. Ta nhớ mấy đàn ông trong thôn đi tìm bọn trẻ, trời mưa trơn trượt bị thương những mấy người. Trong thôn cũng thường hay cãi vã, có điều không có chuyện ẩu đả giống hôm nay.

Mai tẩu nhớ tới chuyện Phượng Nhã từng nói về một lần tai kiếp nữa sắp đến, bà lo lắng bất an: “Tô muội, có phải muội cảm giác được chuyện gì rồi phải không? Mong muội chỉ điểm cho mọi người đôi câu, có thể hóa giải được tai ương lần này.

Phượng Nhã không dám sự dụng linh lực để đoán trước thiên cơ. Nhưng theo nàng phân tích, nếu như thất bại trong âm mưu lần này, ma tộc sẽ không chịu để yên. Bọn chúng buộc phải tạo ra thảm cảnh, thúc giục Tiểu Nam đọa ma, sau đó đưa cậu bé trở về ma tộc.

Phượng Nhã mím chặt môi, nói với hai người họ: “Nếu mọi người tin ta, mong mọi người có thể giúp ta bày trận. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa đâu.