Đinh thị trở về thì vui vẻ hơn nhiều. Phượng Nhã đoán, có lẽ lo lắng của nàng ta đã được ma tộc cho lời giải đáp. Thời gian này, nàng phải theo dõi kỹ mới biết được kế hoạch tiếp theo của nàng ta là gì. Sắp tới vụ mùa cá lớn nhất trong năm, trước mỗi chuyến ra khơi, trong thôn sẽ cầu xin thần Biển cho mưa thuận gió hòa, một mùa bội thu. Mai tẩu được trưởng thôn đứng ra phân công việc chuẩn bị tế đàn vào năm ngày sau đó. Tế đàn được dựng ngay trên bãi đất trống thường dùng để phơi cá, cạnh bên là miếu thờ Thổ Địa. Phượng Nhã phụ giúp mọi người cắm hoa mang vào trong miếu thờ. Lúc này nàng mới cảm nhận được không gian ở nơi này lạnh ngắt. Không phải vì miếu Thổ Địa không được dân làng hương khói đầy đủ, mà là vì dường như nơi này không hề có thần linh. Phượng Nhã đi thẳng tới tượng thần Thổ Địa, gõ nhẹ gọi người kia một cái, vẫn không hề động tĩnh. Thổ Địa là người cai quản cả một vùng, thường xuyên báo lại tình hình địa phương cho các quan chủ quản, sau đó sẽ gửi lên Thiên Đình. Nếu như Thổ Địa thình lình biến mất như vậy, chẳng lẽ các quan chủ quản không hề biết? Phượng Nhã không thu hoạch được gì nên cũng không nán lại lâu. Sắc trời vừa chuyển, cả bầu trời vừa quang đãng không mây bỗng chốc trở nên âm u mù mịt, mây đen cuồn cuộn, gió nổi lên tứ phía càng khiến cho bầu không khí quanh làng b u ám, đáng sợ đến lạ kỳ. Mai tẩu nhìn sắc trời cũng giật mình một thoáng: “Hình như trời sắp mưa rồi. Chúng ta về nhà trước đã, ngày mai rồi tiếp tục. Mấy người dân trong làng còn tặc lưỡi, bảo nhau: “Kỳ lạ thật. Đang giữa mùa hè sao tự dưng lại mây đen thế này. Quả nhiên, chỉ mấy khắc sau, trời đã đổ mưa xuống. Phượng Nhã ngồi trong lán nhỏ của mình với Thạch Đầu, hai người chống cằm nhìn trời mưa. Thạch Đầu dùng truyền âm, nhỏ giọng hỏi: “Thời tiết này có vẻ không bình thường phải không? “Ừm. Ánh mắt Phượng Nhã nhìn ra biển thoáng đăm chiêu: “Nơi này chịu quản lý của Đông Hải Long Vương, cũng là nơi Ngọc Đế và các vị thần dùng tiệc. Không biết có phải bọn chúng nhân cơ hội không có ai quản thúc mà tác oai tác quái không nữa. Thạch Đầu buồn bực không thôi: “Mấy vị tiên nhân trên Thiên Đình nhàn nhã tới mức điên rồi phải không nhỉ? Dù tiệc tùng thâu đêm suốt sáng thì cũng phải có người làm việc chứ? Chẳng lẽ bọn họ không biết chỉ một phút sơ sẩy thì cũng có thể gây ra hậu họa khôn lường à? Hắn hậm hực nói tiếp: “Chẳng bù cho địa phủ bọn ta. Lúc nào cũng phải bận rộn chạy tới chạy lui. Chỉ cần lơ là một chút thì mấy tiểu yêu hay ác linh không siêu thoát được sẽ làm loạn Hạ giới, chẳng mấy chốc rồi cũng thành tai ương. “Nếu họ biết nghĩ như vậy thì còn nói làm gì. Phượng Nhã trầm ngâm, lát sau mới nói ra một câu. Nàng nghiêng người nhìn sang nhà đối diện. Lúc này, Tiểu Nam cũng đang ngồi một mình ngắm mưa trước hiên nhà, không thấy bóng dáng Đinh thị đâu, không biết nàng ta có làm gì khuất tất hay không nữa. “Ta chỉ sợ thời tiết đột ngột thay đổi cũng là âm mưu của Đinh thị. Thạch Đầu giật mình, quay lại hỏi: “Sao có thể? Bọn chúng làm thế để làm gì? Đáng lẽ phải yên lặng sống tới năm thai ma tròn mười lăm tuổi mới đoạt xá, cướp người chứ? Phượng Nhã gật đầu: “Theo lý thì là vậy. Nhưng nếu như có sự cố xảy ra, bọn chúng buộc phải đẩy nhanh tốc độ, đưa thai ma về sớm cũng không phải chuyện lạ. Dù sao sau mấy năm nuôi dưỡng, thai ma cũng khỏe mạnh hơn nhiều. Còn một trường hợp nữa Phượng Nhã chỉ mới chợt nghĩ tới, bọn chúng muốn trực tiếp khiến người đó đọa ma. Một người mang thai ma tính khí vốn đã nóng nảy hơn bình thường. Nếu như tư chất của người đó quá tốt, bọn chúng không nỡ từ bỏ thân xác đó thì có thể dụ dỗ khiến người đó đọa ma. Thai ma và người hòa làm một, sau đó dẫn dắt người kia vào ma đạo, tu thành một tấm thân bất tử. Chuyện đó cũng đã từng xảy ra. Kế hoạch của ma tộc thình lình thay đổi như thế này làm Phượng Nhã cảm thấy khá bất an. Mưa dầm dề liên tục suốt mấy ngày, nước biển dâng lên hơn mọi năm. Người dân làng Chi Hương vô cùng lo lắng, tới ngày ấn định, trưởng thôn đứng ra làm lễ, mọi người trong làng cung kính quỳ gối ngồi xung quanh, nhìn ngọn nến cháy lên hừng hực trên bàn lễ, bài khấn bằng thứ ngôn ngữ mà họ không hiểu nổi. Thình lình, một tia sét rạch cả bầu trời, tiếng ầm ầm vang lên như muốn rung chuyển trời đất. Mọi người hét lên sợ hãi, thấp thỏm nhìn về phía trưởng thôn: “Trưởng thôn, có phải thần Biển trách tội chúng ta không? Một người nào đó chợt hét lên: “Ta nhớ bà đồng quá cố từng nói. Khi thần Biển trách tội thì sẽ giáng tai ương xuống làng mình. Phải cúng tế thần linh mới mong bình an được. Hôm nay chúng ta làm lễ tế đàn như vậy mà ngài không nguôi giận, chẳng lẽ phải cúng tế thật sao? Mọi người bàn tán lại càng xôn xao. Cúng tế mà bọn họ nói là một nghi thức trong sách cổ. Trước kia bà đồng quá cố từng định tổ chức cúng tế cho dân làng một lần, bởi vì trẻ con trong thôn liên tục bị bắt đi. Có điều sau đó mọi chuyện bỗng trở về như cũ, nghi thức cúng tế cũng cứ thế bỏ qua. Phượng Nhã nghi hoặc hỏi Mai tẩu cạnh bên: “Cúng tế là lễ thế nào ạ? Sắc mặt Mai tẩu hơi tái, dường như bà không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng nhìn thấy Thạch Đầu lặng lẽ ngồi bên nàng, bà nhắm mắt, thấp giọng nói: “Cúng tế không phải chỉ lập một tế đàn như vậy, không phải chỉ có lợn heo gà vịt, mà còn cần... một người hiến tế. Phượng Nhã trợn ngược mắt, bờ môi lắp bắp lặp lại mấy từ đó: “Dùng… dùng người hiến tế? Mai tẩu rầu rĩ đáp lời: “Đúng vậy. Người đó còn phải là trẻ con. Chỉ cần là bé trai dưới năm tuổi đều có thể bị chọn. Năm đó bà đồng nói ra suy nghĩ này, người dân trong làng từ già đến trẻ đều sợ hãi. Một là ai cũng muốn cúng tế cho mọi chuyện bình yên, nhưng nhỡ đâu người bị chọn trúng lại là con cái nhà mình thì biết làm sao được? Chỉ cần không phải con cái nhà bọn họ, bọn họ muốn nói gì chẳng xong? Một đứa bé bị đoạt đi mạng sống chỉ để những người đoạt đi đó được ấm no, nghĩ thôi cũng thấy ác độc. Phượng Nhã ngơ ngác nhìn về phía trưởng thôn. Thấy ông ta ngần ngừ một lúc rồi tung xu gieo quẻ. Không ngờ lại được quẻ âm dương. Thần Biển đồng ý cho dân làng cúng tế. Ngay lập tức, trong miếu thờ nhốn nháo không thôi. Người có con nhỏ ôm chặt lấy con cái nhà mình, bật khóc nức nở. Đinh thị ngồi cách đó không xa ôm chặt lấy Tiểu Nam, liên tục lắc đầu trong hoảng loạn: “Không được, các người không được làm cúng tế. “Ba năm trước, các ngươi đã muốn lấy thằng bé đi cúng tế một lần, chẳng lẽ bây giờ lại muốn làm thế một lần nữa hay sao? Nàng ta gào lên, không biết đã rút cây trâm trên tóc xuống lúc nào, chĩa về phía mọi người: “Nếu ai dám động đến thằng bé, ta sẽ quyết sống chết với các người. Tiểu Nam hoang mang bị mẹ mình ôm chặt trong lồng ngực. Ánh mắt ngơ ngác nhìn vẻ mặt dữ tợn của mẹ, sau đó lại nhìn sang mọi người xung quanh. Một lúc sau, cậu nhóc mới hiểu được hiến tế là gì, tại sao mẹ mình lại phản ứng dữ dội đến như vậy. Chẳng lẽ, mọi người định giết cậu bé để hiến tế hay sao? Sao bọn họ có thể độc ác đến như vậy? Đôi mắt trong veo dần hiện lên sắc đỏ.