Tào thị nhắc tới chuyện ngày trước: “Tô muội cũng thấy rồi đấy. Tính tình Đinh thị rất kỳ lạ. Ngay cả hôm Tiểu Nam bị nghi ngờ cũng vậy. Nếu là ta ta phải bảo vệ cho con mình trước tiên, nàng ta lại nhất quyết muốn Tiểu Nam xin lỗi, còn bảo sẽ không qua lại với mọi người. Nàng ta làm vậy rốt cuộc là muốn làm gì?

“Vì vậy mấy người trong thôn đều không thích tính cách của nàng ta, cảm thấy nàng ta đã thay đổi qua nhiều. Nhưng mà sau khi nghe muội nói, chúng ta cũng đang cố thông cảm, giúp nàng ta hòa nhập.

Phượng Nhã nhớ tới người lái xe bò tới đón Đinh thị sáng hôm nay, nàng hơi thắc mắc: “Muội thấy đại ca lái xe bò trông không quen mặt lắm. Không biết là nhà ai vậy nhỉ?

Tào thị lập tức nhìn trước nhìn sau, sau khi xác nhận không thấy ai cả, bà ấy mới lén lút nhỏ giọng nói với nàng: “Là người thôn khác đấy, không phải ở thôn ta. Không biết Đinh thị quen được hắn ta từ khi nào, nhưng mà cứ đúng ngày đó, hắn ta lại đánh xe tới đón. Cho nên người ta mới đồn người đó là tình nhân của nàng ta, đến ngày thì cùng nhau hẹn họ chứ không phải đi lên trấn trên như nàng nói.

Phượng Nhã múc nước xong thì xách thùng nước về, bắt đầu đốt lò, nấu nướng. Nhờ có một kiếp ở trong chùa chuyên việc bếp núc, cho nên ở hiện tại thì việc nấu nướng không làm khó được nàng.

Tiểu Nam và Thạch Đầu đều còn nhỏ, Phượng Nhã suy nghĩ chốc lát rồi quyết định nấu món cháo cá, cho thêm chút dưa chua và rau luộc ăn kèm. Mùi cháo cá thơm phức từ ngoài bếp thổi tới, Thạch Đầu cũng không chơi nổi nữa, nôn nao chạy ra hỏi nàng khi nào thì mới được ăn cơm.

Phượng Nhã nhìn trời thấy cũng không còn sớm nữa, nàng vội bảo hai đứa đi rửa tay, múc ba bát cháo lớn bưng vào bàn trong nhà.

Dù ở kiếp số này, gia cảnh của Tiểu Nam nghèo khó nhưng mỗi cử chỉ, hành động của cậu nhóc vẫn luôn điềm đạm, cư xử hiền lành lễ phép. Trong khi Thạch Đầu chạy trước như một con ngựa điên, chưa gì đã leo lên ghế ngồi, cầm sẵn thìa gỗ đợi được ăn, thì Tiểu Nam lại hiểu chuyện vào bếp bưng bát ra giúp nàng, đợi Phượng Nhã đi tới cậu mới ngồi vào bàn.

Phượng Nhã ưu ái múc cho cậu cái đầu cá lớn, mỉm cười xoa đầu nhỏ: “Ăn đầu cá sẽ rất thông minh. Tiểu Nam phải ăn nhiều vào nhé!

Thạch Đầu liếc mắt bĩu môi như dè bỉu, không cần Phượng Nhã gắp, Thạch Đầu đã tự gắp lườn cá vào bát mình, hí hoáy ăn.

Tiểu Nam mới ăn một thìa cháo, đôi mắt tròn xoe sáng bừng, vô thức lẩm bẩm thành câu: “Thì ra cháo cá lại ngon như thế này.

Phượng Nhã quay đầu hỏi: “Tiểu Nam chưa ăn cháo cá bao giờ sao?

“Ăn rồi ạ. Tiểu Nam lại ăn thêm thìa nữa, vẻ mặt trông thỏa mãn vô cùng: “Nhưng mà mẹ cháu không nấu ngon như dì.

“Vậy thì thường xuyên sang nhà dì ăn nhé. Thạch Đầu cũng không ăn bao nhiêu, thêm con nữa nhà dì vẫn nuôi được.

Lần đầu tiên Tiểu Nam cảm nhận được sự ấm áp của những người xung quanh, có phần hơi lạ lẫm. Từ khi bắt đầu biết nhận thức đến nay, cậu cảm giác mọi người cô lập mẹ con cậu, ánh mắt soi mói và phán xét dõi theo mỗi lúc mẹ con họ đi qua. Cậu còn nghe được người ta xì xào bàn tán, nói cậu như ác quỷ, hút hết sinh lực của những người xung quanh.

Họ dặn dò con cái không được chơi cùng cậu, bởi vì cậu sẽ mang đến chuyện chẳng lành.

Tiểu Nam dần hiểu ra, con người trên thế gian này đều đáng sợ như vậy. Trên thế giới này, ngoài mẹ tần tảo, khúm núm lo lắng cho cậu ra, dường như chẳng còn gì ấm áp.

Ngay cả chuyện ở nhà Mai tẩu trước đó cũng vậy, họ không cần nghe cậu giải thích đã có thể mặc nhiên cho rằng việc đó do cậu làm. Vậy mà hai mẹ con hàng xóm mới đến thì khác hẳn.

Dì dịu dàng gắp thức ăn cho cậu, nhẹ nhàng nắm tay cổ vũ cậu tự thanh minh cho mình. Thậm chí, cậu còn nhận ra thái độ của mọi người đối với cậu dần khác biệt.

Tiểu Nam cúi đầu lặng lẽ ăn hết bát cháo của mình, sau đó được Phượng Nhã dẫn ra ngoài cùng Thạch Đầu phụ giúp nàng rửa bát.

Phượng Nhã cười nói: “Hai đứa còn nhỏ, nhưng không thể vì thế mà lười biếng. Người nhỏ làm việc nhỏ, người lớn làm việc lớn, chúng ta không cướp đoạt thứ gì của ai, tự mình lao động mới mang lại cơm ăn áo mặc lâu dài được.

Thạch Đầu nhận ra nàng đang muốn dạy lại đạo lý cho Tiểu Nam, thế là cậu bé hết sức phối hợp, cầm gáo nước đổ nước giúp nàng, vừa thắc mắc:

“Mẹ à, nhưng mà làm việc thế này thì mệt lắm, không phải cướp của người khác thì nhanh hơn sao? Có tiền rồi, con và mẹ có thể vào tửu lâu trên trấn ăn những món cực ngon, được người ta phục vụ, mẹ cũng không cần rửa bát nữa.

Phượng Nhã gõ nhẹ lên đầu cậu một cái, răn dạy: “Con thử nghĩ mà xem. Con quần quật làm việc suốt mấy chục năm, dành dụm được ít tiền. Đột nhiên có người cướp mất của con, con có giận không? Con ăn uống trên công sức của người khác, vậy con có thấy vui được không? Chưa kể, núi cao còn có núi cao hơn, con cướp của người này, sẽ có người mạnh hơn cướp đoạt của con. Vì thế mới có câu, cách con đối xử với người khác ra sao thì người khác cũng sẽ đối xử với con như thế.

Thạch Đầu gật đầu tỏ ý mình đã hiểu. Nhưng Tiểu Nam bên cạnh lại chợt hỏi một câu: “Nhưng… nhưng nếu như người khác ức hiếp mình, mình cũng phải đánh trả, đúng không ạ?

Phượng Nhã hơi ngẩn người một lúc mới nhẹ nhàng đáp lời: “Con tự vệ là lẽ dĩ nhiên. Không ai đứng yên cho người khác đánh cả, đặc biệt là khi con không sai, người ta lại tự mình kiếm cớ. Nhưng mà nếu như có thể giải quyết hòa bình, người nọ cũng đã biết sai rồi, vậy thì con xem xét thử mình có thể bỏ qua cho người đó hay không? Giống như chuyện với con trai của Tào tẩu vậy. Cậu bé ấy biết sai, con cũng tha thứ cho cậu bé, bây giờ con lại có thêm một người bạn nữa, cùng chơi với con, đúng không nào?

Nàng xoa nhẹ lên đầu của Tiểu Nam, nhìn ánh mắt trong veo của cậu: “Tiểu Nam là một cậu bé rất thiện lương. Dì cũng tin là con sẽ không vô cớ làm hại người khác, không làm chuyện sai lầm. Nếu như người khác làm hại con, con cứ nói với dì, nhất định dì sẽ đòi lại công bằng được cho con.

“Nếu như có cậu nhóc nào đó đánh con, nếu có thể tránh được thì hãy tránh, nếu không thì cứ phản công lại. Đừng để mình chịu thiệt, cũng đừng để bị thương. Đứa trẻ nào mà chẳng được cha mẹ yêu thương. Tiểu Nam mà bị thương, không phải dì và mẹ con sẽ đau lòng lắm sao.

Cả người cậu bé như sững lại.

Những điều này khác hẳn những lời mẹ từng dạy cậu. Mẹ luôn nói cậu phải nhẫn nhịn, bị đánh cũng phải cúi người chịu đựng. Như cách đây mấy tháng, Tiểu Nam đi ra ngoài thì đụng phải một cậu nhóc trong thôn, bị bọn nhỏ xúm lại đánh cho, mẹ còn bắt cậu quỳ xuống, xin lỗi mọi người.

Mẹ nói, nhà họ thấp cổ bé họng, có đánh cũng không lại người ta, phải nhịn nhục mà sống. Nhưng dì ấy lại nói khác, dì bảo mọi người đều công bằng, cậu cũng được yêu thương, cũng có quyền phản kháng, chỉ cần cậu không sai mà thôi.

Nhất thời, Tiểu Nam không biết nên tin ai, không biết phải làm gì.

Phượng Nhã rửa xong chén bát thì dắt hai đứa nhỏ vào nhà, bế lên giường dỗ ngủ trưa.

Thấy Tiểu Nam vẫn nhìn mình đau đáu, Phượng Nhã không nhịn được, cúi đầu hôn lên trán cậu.

Không biết tháng ngày qua ma tộc kia đã gieo rắc vào đầu cậu những gì. Nhưng chỉ cần còn có nàng ở đây, chắc chắn nàng sẽ không để chàng ấy đọa ma, làm chuyện trái luân thường đạo lý.