Cậu bé Tiểu Nam vốn nhút nhát, nhưng lần này được Phượng Nhã nắm tay, ánh mắt nhìn cậu như cổ vũ, cậu bé mới dần bình tĩnh lại, nhìn nắm hố được hất sang một bên, bất chợt nảy ra một ý: “Nhưng mà… nắp hố phân này bẩn như vậy, nếu như lật nó lên, chắc chắn tay ta cũng sẽ bẩn. Nhưng ngươi xem, người ta sạch sẽ lắm mà.

Mấy người lớn trong thôn đang tụ tập xung quanh cũng nhìn kỹ một lượt. Quả nhiên, đất sau vườn nhà Mai tẩu là loại đất sét, tối qua lại vừa mới mưa xong, cả vùng đất lầy lội rất bẩn, nếu một đứa bé ba tuổi như Tiểu Nam muốn lật được nắp hố này, ít nhất cũng phải dùng hai tay và cả người cậu bé.

Mai tẩu khẽ gật đầu: “Tiểu Nam nói hợp lý lắm, không thể là do thằng bé làm được đâu.

Trong lúc mọi người đang tụ tập bên này, mấy thanh niên trai tráng trong thôn đã kéo được chú chó nhỏ bị rơi trong hố lên. Một chàng trai còn cười to thành tiếng: “Tiểu Nam còn biết lấy cây gậy có buộc túi mà Mai tẩu hay dùng để hái quả để cứu chó nữa cơ. Có điều với cơ thể nhỏ bé này của nó thì làm sao kéo nổi.

Con trai của Tào thị vẫn chưa chịu chấp nhận, thằng bé bĩu môi nói: “Cứ cho là nó không mở hố phân ra, vậy tại sao con chó lại rơi vào hố được? Hố phân to như thế, nó lại tự mình nhảy xuống được hay sao?

Đinh thị cũng không ngờ sự tình lại trở nên như vậy, nàng ta vội kéo Tiểu Nam lại, giọng nói vẫn còn nức nở: “Tiểu Nam, còn đừng nói lung tung nữa. Nhanh nhận lỗi với thím Tào và con trai của thím ấy đi.

Đúng lúc này, một giọng nói ý ới từ đằng xa chạy lại, là Thạch Đầu và con trai út của Mai tẩu lao tới: “Bọn con nhìn thấy hết cả rồi!

Thạch Đầu lao vào giữa đám người, thở dốc mấy hơi rồi mới nói: “Lúc nãy con và Đậu Đậu đi tìm dế, nó nhảy lên một tán cây cao nên bọn con cũng phải leo lên cây. Cái cây ở đằng kia kìa ạ.

Thạch Đầu và Đậu Đậu cùng chỉ về phía cây sồi to đối diện nhà Mai Tẩu.

“Tình cờ, bọn con nhìn thấy chó mực đang đuổi theo mèo nhỏ chạy về phía bên này, thế rồi bất cẩn rơi xuống hố phân luôn.

Đậu Đậu cũng gật đầu như trống bỏi: “Đúng rồi. Tiểu Nam nghe tiếng thì chạy tới, sau đó chạy ra vườn tìm gậy để cứu con chó ạ.

Có con trai của Mai tẩu và Thạch Đầu làm chứng, thằng bé nhà Tào thị không biết nói gì hơn, ngượng ngùng xấu hổ nấp sau lưng người lớn nhà mình.

Chuyện này xảy ra trong nhà của Mai tẩu, bà cũng nên nói mấy lời để giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Mai tẩu mỉm cười, hòa giải: “Hóa ra chỉ là hiểu lầm cả mà thôi. Mọi người đều là hàng xóm cả, hiều lầm thì xin lỗi nhau một tiếng, sau này vẫn là hàng xóm tốt của nhau, mọi người thấy có phải không?

Tào thị cũng không phải là người không nói lý. Thấy sự việc đã rõ ràng như vậy, bà ấy kéo nhi tử của mình ra, nhíu mày nhìn nó: “Còn không biết phải làm gì nữa sao? Đợi mẹ đánh cho mới chịu xin lỗi à?

Cậu bé ngập ngừng một chút rồi cúi đầu khẽ nói: “Tiểu Nam, xin lỗi ngươi. Là ta hiểu lầm ngươi rồi. Cũng cảm ơn ngươi đã cứu chó nhà ta. Sau này nếu có việc cần, ngươi cứ nói với ta, chắc chắn ta sẽ không nề hà, từ nay ngươi sẽ là huynh đệ tốt của ta đấy!

Tình cảm của bọn trẻ đơn giản như vậy đấy, ngay cả việc giận dỗi làm lành cũng hết sức dễ dàng. Mấy người lớn nghe vậy thì bật cười vui vẻ, Mai tẩu cũng vội mời mọi người quay về bàn, ăn nhanh kẻo nguội.

Phượng Nhã gắp một miếng thịt hầm cho Thạch Đầu, thấp giọng hỏi cậu bé: “Có nhìn thấy ai là người đẩy nắp hố phân không?

Thạch Đầu khẽ nhướng mày, hất cằm về phía Đinh thị ngồi ở bàn đằng kia, đang quan tâm gỡ xương cho Tiểu Nam.

Phượng Nhã nhếch môi, mỉm cười không nói.

Vài ngày sau đó, Đinh thị dẫn Tiểu Nam sang gọi cửa nhà họ từ sáng sớm.

Phượng Nhã vẫn còn mơ màng ngủ, nhìn ra ngoài thấy là Đinh thị thì giật bắn cả người.

Nàng khoác áo ngoài vào rồi vội vàng đi ra, cười đon đả: “Ngại quá, mẹ con nhà muội hay ngủ quên. Không biết mới sáng sớm Đinh tỷ đã sang nhà muội có chuyện gì?

Đinh thị ngại ngùng dẫn Tiểu Nam đi vào.

Trong lán nhỏ nhà Phượng Nhã không hề có của cải gì nhiều. Ngoài chiếc giường chưa kịp dọn chăn chiếu và Thạch Đầu vẫn đang ngủ lăn quay, trên chiếc bàn duy nhất ở trong phòng cũng chỉ có được một bộ chén trà.

Đinh thị khẽ nói: “Hôm nay ta lên trấn mua thêm một ít vải vóc về may quần áo cho Tiểu Nam. Đưa thằng bé đi theo chỉ sợ không giữ được, đường xa gập ghềnh khó đi lại, thằng bé cũng khó mà chịu nổi. Cho nên ta muốn sang nhờ muội muội trông thằng bé giúp ta một ngày có được không? Lúc về nhất định ta sẽ mua thêm ít son phấn để cảm ơn muội muội.

Phượng Nhã mong còn không được, vội tươi cười đồng ý ngay lập tức: “Chuyện này có khó gì. Tỷ tỷ khách sáo quá. Tỷ cứ yên tâm giao Tiểu Nam cho ta, không cần phải quà cáp gì cả. Sau này nếu ta có việc lên trấn trên, ta mới dám nhờ tỷ trông Thạch Đầu được chứ.

Đinh thị nghe nàng nói vậy thì ngại ngùng cảm ơn, nói thêm đôi ba câu rồi nhảy lên xe bò đi mất.

Phượng Nhã hiếm có cơ hội được ở riêng một mình với Tiểu Nam, nhìn cậu bé mũm mĩm ngây ngô ngồi trên ghế, càng nhìn lại càng muốn cắn cho một cái.

Có lẽ Thạch Đầu cũng nhận ra ánh mắt của Phượng Nhã trông vô cùng háo sắc, nó vội vàng chạy tới ngồi bên cạnh, vui vẻ nói với Tiểu Nam: “Tiểu Nam à, hôm nay ngươi có thể chơi cùng ta cả ngày rồi. Ngươi muốn chơi gì nào?

Tiểu Nam háo hức đưa ra lời đề nghị: “Chơi ô ăn quan có được không?

Ngày trước Tiểu Nam từng thấy Thạch Đầu chơi với mấy hòn sỏi trước hiên nhà, cậu bé thông minh nên hiểu ra luật chơi sau mấy lượt. Có điều vẫn chưa có cơ hội chơi thử cùng với ai.

Thạch Đầu gật đầu nắm tay kéo cậu nhóc ra sân, để lại Phượng Nhã phụng phịu ngồi một chỗ.

Gã khốn Bạch Vô Thường này, rõ ràng hắn đang muốn gây cản trở không cho nàng và Tiểu Nam ở chung mà. Biết vậy đã không mang hắn theo!

Phượng Nhã cầm lấy thùng nước nhỏ, đi ra bờ sông múc nước về nhà nấu cơm trưa.

Vừa ra đến cổng đã gặp Tào thị xách cá đi ngang qua, nhờ chuyện trước đó có nhà Phượng Nhã và Thạch Đầu giải vây, Tào thị mới không cư xử gì quá phận, vẫn giữ được tình làng nghĩa xóm, cho nên bà ấy cố tình mang một con cá tươi, mang sang tặng mẹ con nhà nàng.

Phượng Nhã không từ chối được cũng đành nhận.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Tào thị thấy Tiểu Nam ngồi trước hiên nhà nàng cũng lờ mờ đoán ra: “Có phải Đinh thị sang gửi nhờ Tiểu Nam ở nhà muội không thế? Nàng ta lại lên trấn trên à?

Phượng Nhã tò mò hỏi: “Sao tỷ biết? Chẳng lẽ Đinh tỷ thường xuyên lên trấn sao?

Tào thị lắc đầu: “Nói thường xuyên thì cũng không hẳn. Nhưng mà mười ba tháng giêng và tháng bảy nàng ta lại đi lên trấn trên. Hai ngày này đều là ngày Tam Nương, kỵ nhất xuất hành. Nửa năm trước nàng ta sang nhà gửi Tiểu Nam, ta từng góp ý với nàng ta một lần nhưng vẫn không chịu nghe. Cả tháng có biết bao nhiêu ngày, sao nhất quyết phải đi vào ngày này kia chứ?

Phượng Nhã nghĩ trong lòng, chắc hẳn nàng ta có hẹn với ai đó, chẳng hạn như Ma tộc hay là Tả hộ vệ, báo cáo công việc trong nửa năm cũng nên.