Thạch Đầu dạo gần đây vô cùng bận rộn. Trong khi mẹ đi phơi cá với mọi người, Thạch Đầu sẽ một mình ra sân, khi thì hái hoa bắt bướm, khi thì chơi đấu dế, ô ăn quan. Mỗi lúc tự chơi đùa, cậu bé là cười nói một mình, trông vô cùng vui vẻ.

Tiểu Nam nghe tiếng cũng nhìn ra ngoài sân, mỗi khi chạm phải ánh mắt của Thạch Đầu, Thạch Đầu lại nhìn cậu cười ngô nghê, nhưng chưa từng mở lời rủ Tiểu Nam ra ngoài.

Dần dà, tiếng cười giòn tan của Thạch Đầu cũng hấp dẫn Tiểu Nam. Cậu bé đi tới cạnh tường rào, nhìn Thạch Đầu đang cho hai con dế đá nhau, vừa hò reo cổ vũ.

Cậu bé dè dặt hỏi: “Cái này… chơi vui lắm sao?

Thạch Đầu khẽ gật đầu: “Đương nhiên rồi. Ta huấn luyện bọn chúng như tướng sĩ, bây giờ bọn chúng đang đánh nhau theo chiêu thức của ta. Ngươi đoán xem, con nào sẽ thắng.

Thạch Đầu chỉ con dế có chấm đen trên đầu: “Đây là Hắc tướng quân, còn con bên cạnh chính là Lục tướng quân đó.

Tiểu Nam nhìn hai con dế cao chân đánh nhau, bên cạnh là tiếng tường thuật của Thạch Đầu: “Đúng, phải móc chân như vậy, chiêu Cửu Trảo này cũng là do ta dạy. Ôi chao, Lục tướng quân lép vế rồi, hôm nay không phát huy tốt nhé.

Thạch Đầu cất hai con dế vào hai chiếc giỏ riêng, nhìn thấy một phụ nhân từ đằng xa đi tới, cậu híp mắt lại thì nhận ra người đó là mẹ của Tiểu Nam.

Thấy Tiểu Nam đứng sau hàng rào nhìn Thạch Đầu nghịch ngợm, thái độ của nàng ta có phần hơi khó chịu, nhưng không trực tiếp thể hiện ra ngoài mà giả vờ răn dạy: “Thạch Đầu à, chơi ở bên ngoài nguy hiểm lắm. Lần sau cháu nên chơi trong nhà nhé.

Thạch Đầu cúi đầu chào nàng ta, tay đưa lên gãi gãi sau gáy, thở dài đáp: “Dì ơi, nhà cháu chỉ là một cái lán rất nhỏ, kê được một chiếc giường và bàn ăn mà thôi. Chật lắm không chơi trong nhà được đâu ạ.

Cậu nhóc cười hì hì, thân thiết chỉ về phía Tiểu Nam: “Nhưng mà dì yên tâm. Cháu thấy Tiểu Nam ngồi trong nhà vẫn thường nhìn sang canh chừng cháu. Cho nên nếu có nguy hiểm, chắc chắn cậu ấy sẽ cứu cháu ngay ạ, vì thế cháu không lo lắng nữa.

Tiểu Nam đỏ mặt, hiếm khi được người ta tin tưởng. Cậu nhóc rụt rè gật đầu: “Đúng vậy ạ, con sẽ canh chừng cậu ấy.

Thạch Đầu được cậu đáp lời thì mỉm cười tít mắt.

Một nhóm phụ nhân nghe tiếng cũng đi qua, thấy ba người bọn họ thì mỉm cười gọi lại: “Nào nào, chúng ta sang nhà Mai tẩu thôi, nghe tiếng có vẻ là bày tiệc rồi đấy.

Nói là bày tiệc, nhưng thực ra ở một làng quê nghèo như Chi Hương, nhà Mai tẩu chỉ chuẩn bị mấy món ăn vô cùng đơn giản. Một con lợn nhỏ nướng lên, hai con gà trống trong vườn, mấy món nấm xào, rau luộc, dù sao có thêm chút thịt cá cũng đổi vị so với bữa cơm rau dưa đơn giản hằng ngày.

Phượng Nhã đã sang đây phụ giúp từ sớm, thấy Thạch Đầu và Tiểu Nam đi tới thì vẫy tay với cậu bé, dặn dò: “Con đi chơi với Tiểu Nam đi nhé. Còn thêm hai món nữa, khi nào xong mẹ sẽ gọi mấy đứa vào ăn cơm.

Mấy đứa trẻ trong thôn thấy Thạch Đầu kéo tay Tiểu Nam xem chọi dế, bọn nhỏ cũng xúm xít lại gần, chẳng mấy chốc bọn trẻ đã cười đùa vô cùng hoà hợp.

Mai tẩu mỉm cười nói với Phượng Nhã: “Thạch Đầu nhà muội hoạt bát thật đấy, vừa mới quen cũng có thể pha trò.

Phượng Nhã ra vẻ rất tự hào: “Thật vậy đó ạ, từ hồi ở nhà Thạch Đầu luôn lôi kéo huynh đệ tỷ muội trong nhà đi chơi cùng thằng bé, thằng bé cũng rất là hiểu chuyện, không nghịch gì quá đâu. Nàng kéo tay Đinh thị, cười nói: “Có thằng bé ở đó, Đinh tỷ tỷ cứ yên tâm, chúng ta vào bếp tiếp tục chuẩn bị cơm tối thôi.

Ánh mắt Đinh thị nhìn nàng hơi kỳ lạ, nhưng cũng không đẩy tay ra, theo nàng đi vào trong bếp nhà Mai tẩu.

Có Thạch Đầu canh chừng, dù Đinh thị định giở trò gì đi chăng nữa, Phượng Nhã cũng yên tâm đôi phần.

Quả nhiên, lúc cơm canh vừa xong xuôi, mấy phụ nhân lục tục bưng lên bàn thì đã nghe thấy tiếng hét to của đám trẻ con ở ngoài vườn, hình như có xảy ra cãi vã.

Phượng Nhã đảo mắt nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy Đinh thị đâu. Trong lòng nàng giật thót.

Nàng vội vã chạy theo nhóm người ra sân sau thì thấy Đinh thị đang ôm lấy Tiểu Nam ấm ức rơi nước mắt. Đứa bé đối diện cũng được mẫu thân của nó là Tào thị bảo vệ trong lòng.

Đứa bé gào khóc chỉ về phía Tiểu Nam: “Thằng đó đánh con, rõ ràng là nó ném chó của con xuống hố phân, còn lấy gậy muốn đánh con chó nữa. Vậy mà khi con hỏi thì nó còn đánh trả, muốn ném con xuống cái hố kia kìa.

Mai tẩu nghe vậy thì hít một hơi lạnh. Đúng là phía sau nhà bà có một cái hố phân, bình thường bà vẫn hay đóng lại, không biết sao lúc này nó lại mở nắp ra, trong hố còn vang lên tiếng chó con ư ử. Đúng là chú chó lúc nãy đi cùng với con trai Tào thị sang bên này.

Mai tẩu chưa biết xử lý như thế nào, Tiểu Nam ở trong lòng Đinh thị đã run giọng nói: “Con không đẩy chó xuống hố phân… con chỉ nghe thấy tiếng nên tới nhìn xem thử.

Đinh thị đưa tay bịt miệng cậu bé lại, gương mặt nhợt nhạt với nước mắt giàn giụa liên tục lắc đầu: “Đừng nói nữa con, đừng nói nữa.

Nàng ta quỳ xuống khóc lóc vai nài Tào thị ở bên kia: “Tiểu Nam còn nhỏ dại, xin mọi người tha thứ cho mẹ con bọn ta. Từ nay về sau bọn ta sẽ không dám tới những buổi đông người như vậy nữa.

Phượng Nhã đứng nhìn mà suýt chút nữa đã trợn mắt há hốc mồm. Này này Đinh thị kia! Người ta đã nói gì cô đâu, tự dưng cô không cho phép thằng bé được giải thích, chưa gì đã nhận hết tội lỗi về mình. Giống như thể người dân trong thôn chèn ép nàng ta, không cho mẹ con nàng ta được tham dự mấy buổi tiệc linh đình, vu oan giá họa rồi cô lập hai người họ vậy.

Phượng Nhã mỉm cười, bình tĩnh đi tới, đỡ Đinh thị dậy, phủi bụi đất trên người nàng ta rồi mới nói: “Tỷ tỷ quá lời rồi. Chỉ là hai đứa trẻ gây lộn với nhau mà thôi, còn chưa biết ai đúng ai sai. Hơn nữa cho dù là lỗi lầm về ai, chẳng phải chỉ cần bắt tay giảng hòa là được à. Chúng ta đều là người trong thôn mình cả. Người xưa vẫn nói, bán anh em xa mua láng giềng gần, mọi người sống nương tựa, vui vẻ với nhau, sao lại nói không tụ tập với mọi người như vậy.

Nói rồi, nàng khụy gối xuống, tầm mắt ngang bằng với tầm mắt Tiểu Nam. Trong đôi mắt cậu bé, ngoài vẻ khó chịu và ấm ức vì bị hiểu lầm ra, tận sâu trong đáy mắt vẫn là vẻ thiện lương, ngây ngô của tuổi trẻ. May là thai ma còn chưa lớn, chưa khơi gợi những sân si thù hận trong lòng phàm tục.

Phượng Nhã mỉm cười, nắm lấy tay cậu bé: “Tiểu Nam à, con nói cho dì Tô nghe thử, chuyện là thế nào được không?

Tiểu Nam thấy có người chịu nghe mình nói, cậu bé vội mở lời: “Con đang chơi với Thạch Đầu thì đột nhiên con dế nhảy đi mất. Thạch Đầu và ca ca đi tìm nó, con cũng chạy về phía này nhìn xem thử. Đột nhiên con nghe thấy tiếng rên của con cún từ dưới hố phân này. Mọi người đều đi cả, con không biết tìm ai nên mới lấy một cây gậy kiểm tra xem thử có thể kéo con cún lên được không.

Nhi tử của Tào thị cũng gào lên: “Ngươi nói dối. Lúc ta đi vệ sinh có đi qua chỗ này, rõ ràng hố phân có đậy nắp kỹ càng, sao con chó lại rơi xuống đó được? Chắc chắn là do ngươi mở nắp hố phân ra, ném nó xuống dưới đó.