Phượng Nhã nhìn thoáng qua Tiểu Nam vẫn đứng khép nép bên cạnh Đinh tẩu thì cười hiền, đưa một cái kẹo mạch nha sang cho cậu nhóc: “Thạch Đầu nhà dì rất thích ăn kẹo này. Cháu có muốn ăn thử một cái không? Mặc dù còn nhỏ, nhưng Tiểu Nam đã là một đứa trẻ rất biết nghe lời. Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn mẹ, thấy nàng ta không có ý phản đối, cậu bé mới rụt rè đưa hai tay ra, cầm lấy rồi cảm ơn Phượng Nhã. Trong lòng nàng lại thấy mềm như bông, ngọt ngào như mật. Nếu kiếp trước chàng và nàng có được một đứa bé, chắc cậu nhóc cũng sẽ đáng yêu như thế này. Để tránh khiến Đinh thị nghi ngờ, Phượng Nhã không ở lại quá lâu mà dẫn nhi tử của mình quay về căn lán nhỏ. Chiều hôm đó, thấy nhóm phụ nhân tụ tập rất đông giăng sào tre phơi cá, Phượng Nhã cầm theo một ít đồ ăn vặt, tới đó làm quen với mọi người. Dân làng chài vốn hiền lành chất phác, họ nhanh chóng cho Phượng Nhã nhập hội. Nghe nói nàng có một đứa con ba tuổi, có mấy phụ nhân đưa tay lau nước mắt: “Nếu như con ta mà còn sống, có lẽ cũng được ba tuổi như con của Tô tẩu rồi. Phượng Nhã quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đứa nhỏ nhà mọi người…? Trong hội có một người phũ nữ nhìn qua lớn tuổi nhất khẽ thở dài, vẻ mặt như hồi tưởng: “Cách đây ba năm, trong làng xảy ra một chuyện lớn. Có người nói là do phong thủy ở trong làng bị động, thần biển tức giận cho người đến bắt trẻ con đi. Mấy đứa trẻ sinh ra trong năm đó, cho dù cha mẹ có bảo vệ thế nào, không hiểu sao lại thình lình biến mất. “Đều biến mất hết sao? Mọi người có tìm được con không? Người nọ khẽ lắc đầu: “Hình như cũng phải hai mươi đứa bé đấy. Từ khi sự việc xảy ra, người dân trong làng đổ xô đi tìm kiếm, nhưng rồi lại không tìm thấy ai, chỉ trừ… Trái tim Phượng Nhã như thắt lại, nàng bỗng có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, vẻ mặt của phụ nhân nọ thoáng sa sầm, ánh mắt hiện lên sát ý: “Chỉ trừ thằng nhóc Tiểu Nam nhà họ Đinh. “Hơn hai mươi đứa bé sơ sinh bị bắt đi, vậy mà chỉ có thằng bé được đưa về. Hơn nữa, thằng bé lại không quấy không khóc, ánh mắt láo liêng nhìn xung quanh, chẳng khác nào ma quỷ. Bà đồng trong thôn được trưởng thôn nhờ làm lễ tế đàn, mong thần biển nguôi giận. Sau đó, thôn làng mới bình yên, những đứa trẻ tiếp theo mới thuận lợi sinh ra và nuôi lớn. “Chính bà đồng lớn tuổi cũng đã nói, thằng bé Tiểu Nam này là khắc tinh của cả làng, khắc tinh của những đứa bé khác. Đứa bé nào chơi cùng nó một hôm, thể nào hôm sau cũng bị cảm hàn nóng sốt. Rõ ràng là nó hút linh lực của những đứa trẻ khác, giống như trước kia từng hút hết của hai mươi đứa bé sơ sinh vậy. Thảo nào, cậu nhóc lại lặng lẽ chơi một mình, không có lấy một người bạn cùng trang lứa. Hôm đó lúc nhìn thấy Thạch Đầu, đôi mắt của Tiểu Nam hấp háy, rõ ràng rất muốn chơi cùng nó, nhưng rốt cuộc lại sợ hãi trốn sau lưng Đinh thị. Chẳng lẽ đây là âm mưu của ma tộc? Không phải chỉ khiến một ma tộc nuôi dưỡng sai lệch thằng bé, mà còn muốn nuôi dưỡng tư tưởng thù hằn mọi người xung quanh, trở thành một ác bá bạo tàn? Càng nghĩ, Phượng Nhã lại càng thấy rét run. Một bà lão lớn tuổi trong thôn khẽ thở dài lên tiếng. Trông bà cụ tương đối hiền lành, cũng là người có cái nhìn khách quan nhất: “Ta đã sống trong thôn năm mươi năm, cũng nhìn thấy Đinh thị từ khi còn bé cho tới tận hôm nay. Trước kia con bé hiền lành, đôn hậu nhất thôn này, lúc nào cũng vui vẻ, giúp đỡ hàng xóm láng giềng xung quanh. Nhưng kể từ khi sinh Tiểu Nam, đặc biệt là sau khi thằng bé quay trở về, Đinh thị như biến thành người khác. Bà lão hơi híp mắt: “Nàng ta rất hạn chế tiếp xúc với mọi người, thỉnh thoảng còn tỏ ra như mình bị ức hiếp, ôm mặt chạy về khóc lóc với thằng bé. Ta còn từng nghe nàng ta kể lể, tại sao mọi người lại đối xử với hai mẹ con họ như yêu ma vậy. Sao có thể nói chuyện với một đứa bé còn ngây dại như thế? Tiếng mọi người xung quanh bàn tán càng lúc càng xôn xao, Phượng Nhã chợt nghĩ ra một kế, nàng đằng hắng mấy tiếng, giả vờ ngây ngô hỏi: “Bà đồng trong thôn đang ở đâu vậy ạ? Ta cũng muốn tới xin bà ấy một vài câu, không biết cuộc sống có dễ chịu hơn không. Mọi người nghe nàng nói thì bật cười thành tiếng, tạm thời quên mất chủ đề đang nói đến vừa rồi: “Bà đồng đã qua đời năm trước. Bình thường ta cũng hay tới nhà bà đồng để xem lắm, tiếc là sau khi bà qua đời, lại không có ai nối nghiệp bà ấy cả. Có người trêu chọc người phụ nữ vừa mới nói: “Mai tẩu muốn xem cho nhi tử trong nhà phải không? Nghe nói thằng bé lên trấn trên buôn bán làm ăn, có tiến triển gì chưa? Người được gọi là Mai tẩu khẽ thở dài một tiếng: “Nó có tìm được mấy mối làm ăn, nhưng rốt cuộc vẫn chưa đâu vào đâu, cho nên mới muốn tìm xem thử. Phượng Nhã vẫn ngồi yên lặng từ nãy giờ, đột nhiên nàng mở lời hỏi thử: “Con trai của Mai tỷ tên họ là gì vậy, nếu không ngại gọi tới đây cho ta xem một chút. Thực ra ta cũng có khả năng nhìn thấy được đôi điều, chỉ là không biết giúp gì được cho Mai tỷ hay không? Mai tẩu bán tín bán nghi, nhưng sẵn lúc con trai nhà bà đang phơi cá gần đó, bà gọi cậu ta tới cho Phượng Nhã nhìn mặt. Sau khi người vừa đi, mọi người xung quanh đều xúm lại, nghe xem Phượng Nhã sẽ nói gì. Nàng vờ vịt đưa tay lên tính toán mấy cái, sau đó thần bí bảo: “Số mệnh của con trai nhà tỷ không tầm thường. Sau này có quý nhân giúp đỡ. Quý nhân này có thể giúp cậu ấy đổi đời, sự nghiệp làm ăn buôn bán cũng từ đó mà lên. Mai tẩu nghe xong thì mặt mày hơn hở, nhưng vẫn có phần bán tín bán nghi: “Muội muội nói rõ ràng một chút, nói vậy thì sao ta hiểu được? Cũng biết tìm quý nhân của thằng bé ở đâu. Phượng Nhã lại nói thêm vài ý: “Tỷ về hỏi xem con trai nhà mình gần đây có cứu được ai không? Người này chính là quý nhân của cậu ấy, sau này sẽ tìm tới trả ơn, vận may của cậu ấy đang đến gần, phải nắm bắt cơ hội. Mai tẩu nghe vậy thì nghi hoặc không thôi. Con trai nhà bà đi từ trên trấn về, ngoài chuyện bàn bạc không suôn sẻ, thằng bé cũng không kể gì thêm. Bà không kiềm lòng được đến khi quay về nhà, vội vàng chạy tới chỗ con trai, kéo cậu ta đi ra ngoài một lúc. Không ngờ lại thu được mấy tin tức đáng giá. Quả thực trong chuyến đi lần này, con trai Mai tẩu có cứu được một cô nương bị sơn tặc cướp bóc, nhưng vì danh tiết của cô nương nọ, cậu ấy vẫn giữ kín chuyện này, không nói cho ai biết. Vậy mà Phượng Nhã lại biết chuyện, hơn nữa còn nói người cậu ta tìm được chính là quý nhân của cậu ta, phải nắm bắt cơ hội này. Mai tẩu suy nghĩ một hồi, bảo con trai quay lại trấn một chuyến, nghe ngóng xem thử dạo gần đây trên trấn có sự kiện gì không. Quãng thời gian đi về cũng mất một ngày trời, con trai bà ấy cũng không dám chậm trễ, vội vã lên đường. Sau khi Mai tẩu quay trở lại, ánh mắt của bà nhìn Phượng Nhã khác hẳn, cũng thừa nhận với mọi người những lời Phượng Nhã vừa nói đoán đúng được năm phần. Thế là mấy người phụ nữ trong thôn càng phấn khích muốn nàng xem giúp. Phượng Nhã lại chỉ cười xua tay: “Thiên cơ bất khả lộ. Ta không phải bà đồng, cũng không hành nghề bói toán. Gặp người có duyên mới nói thêm vài câu, xem như là tích phúc. Nếu như các tỷ tỷ đã tin, ta cũng xin nói thêm vài lời về những gì ta cảm nhận được ở thôn mình, đặc biệt là cậu bé Tiểu Nam.