Phượng Nhã ngắn gọn thuật lại tình hình cho bọn họ. Diêm Vương đứng nghe cũng run cả người, sau đó quay đầu chạy ra phía sau điện. Hắc Vô Thường tóm cổ ông ta lại, thấy mặt ông ta đã rơi đầy nước mắt, mếu máo nói: “Có ai số khổ giống như ta không chứ? Lên làm Diêm Vương mới được hai trăm năm, bây giờ gặp phải sự cố như thế này, có khi nào ta không được yên ổn nghỉ hưu mà phải chịu mười tám đợt thiên lôi trừng phạt không? Ta mà còn không chạy là không kịp nữa rồi.

Phượng Nhã bực bội kéo người ông ta lại: “Ông bỏ đi bây giờ thì mới bị thiên lôi trừng phạt đấy. Ta vừa mới từ thiên đình xuống, tướng mã thần tiên đều đến Đông Hải dự tiệc cả. Nếu như không có ai xử lý, đến khi họ về còn chưa kịp tỉnh rượu, chờ đón bọn họ chắc chắn là Ma Vương đã chiếm lĩnh một phương rồi.

Diêm Vương ngẫm nghĩ lời Phượng Nhã nói thấy không sai, có điều bộ dạng run như cầy sấy lúc này của ông ta thì làm gì có phong phạm của Diêm Vương cơ chứ: “Có điều, chúng ta chỉ có nhiêu đó người mà thôi. Hai mươi người sao có thể ngăn được kế hoạch của Ma tôn. Mặc dù ta cũng thuộc nhân sự Thiên đình, nhưng lại không có quyền huy động thiên binh thiên tướng…

Nói tới đây, ông ta chợt ngừng lại như vừa nghĩ ra ý gì đó.

Bạch Vô Thường cũng phản ứng cực nhanh, hắn chợt thốt lên: “Nhưng mà Chiến thần thì có thể. Chúng ta báo việc này lại cho Chiến thần, chắc chắn ngài ấy sẽ có cách.

Phượng Nhã đồng ý với đề nghị này: “Ngươi theo ta lên Nhân giới tìm ngài ấy ngay thôi.

Hắc Vô Thường lục tìm trong sổ sinh tử một lượt, biết được lần này ngài ấy đầu thai vào một nông hộ tại thôn chài Tri Châu.

Phượng Nhã và Bạch Vô Thường vừa mới đặt chân xuống nơi này đã cảm nhận được ma khí cuồn cuộn.

Bạch Vô Thường sợ tái mặt: “Bọn chúng cũng tới nơi này rồi.

Ấn kết trên tay Phượng Nhã chợt sáng lên. Nàng lần theo dấu vết, đi tới một túp lều tranh xiêu vẹo, có một cậu bé khoảng tầm hai ba tuổi đang ngồi chơi một mình trong sân. Gương mặt đáng yêu và đôi mắt sáng đầy lanh lợi.

Chỉ liếc mắt nhìn qua, Phượng Nhã cũng nhận ra được người đó chính là chàng.

Bạch Vô Thường cũng mừng rỡ không thôi, vội kéo tay nàng hỏi: “Cô cô, chúng ta đánh thức Chiến thần, nói cho ngài ấy biết mọi chuyện luôn nhé. Nhanh lên nếu không kịp nữa mất.

Nhưng mà, Phượng Nhã cô cô đứng bên cạnh hắn lại sững sờ giống như một bức tượng. Bạch Vô Thường nhíu mày khó hiểu: “Cô cô làm sao vậy?

Nàng nghiến chặt răng, bàn tay đặt trên hàng rào bóp nát cả thanh gỗ bên trên.

“Gã điên Tì Khiết này!

Nàng hít sâu một hơi, lúc này mới bình tĩnh giải thích cho người kia: “Trong cơ thể của chàng có thai ma. Nếu như đánh thức thần thức của chàng ấy, chắc chắn ma tộc sẽ biết chuyện.

Đôi mắt Bạch Vô Thường trợn tròn không tin nổi, lắp bắp một lúc mới thành câu: “Nhưng… nhưng cũng không thể để ngài ấy vậy được. Khi thai ma lớn lên có thể khống chế ý thức và cơ thể ngài ấy, còn có khả năng làm ra những chuyện đại sự khác nữa.

Bọn họ cũng không thể kết thúc mạng sống của Thiên Quân ngay lúc này. Mỗi kiếp sống của chàng đều là lịch kiếp, vận số do trời định, người cố tình tác động chẳng khác nào làm trái lại ý trời.

Nhất thời, hai người đứng lặng mình ở đó, không biết phải làm sao.

Đột nhiên, Phượng Nhã kéo Bạch Vô Thường nhanh chóng dùng ẩn thân chi thuật, biến mất ngay lập tức.

Từ đằng xa có một người phụ nữ đang đi tới, cầm theo rổ rau và mấy quả trứng gà.

Lúc đi đến cổng thì dừng lại một chút, nàng ta nhìn hàng rào bị gãy mất một đoạn, ánh mắt thoáng nghi ngờ đôi chút rồi bước vào trong sân, tươi cười hỏi đứa bé đang ngồi: “Tiểu Nam à, nãy giờ có ai tới nhà mình không con?

Cậu bé tên là Tiểu Nam bỏ món đồ chơi trong tay xuống, vui vẻ ôm chầm lấy mẹ của mình, lúc lắc đầu, đáp lại: “Tiểu Nam không thấy ai.

Nghe vậy người phụ nữ mới yên tâm một chút, nàng đưa quả trứng trong giỏ lên, dỗ dành đứa nhỏ: “Hôm nay mẹ làm trứng hấp cho Tiểu Nam ăn nhé. Con có thích không?

Đứa nhé nhảy cẫng lên, cười tít mắt: “Thích ạ. Mẹ làm cả bánh trứng nữa được không?

“Được chứ!

Hai mẹ con dắt nhau vào trong bếp, trông vô cùng tình cảm.

Lúc này, Bạch Vô Thường mới lập lò xuất hiện, cái hiểu cái không: “Cô cô cẩn thận quá. Người thường không thể nhìn thấy chúng ta đâu, không cần phải dùng đến ẩn thân chi thuật, đã vậy còn thêm kết giới chứ.

Phượng Nhã nhắm mắt lại, mệt mỏi cau mày: “Nàng ta cũng đâu phải là người.

Lúc Bạch Vô Thường còn đang kinh hoàng trước tin tức vừa rồi, Phượng Nhã đã quay người nói tiếp: “Cử cả ma tộc tới canh giữ một đứa bé, chắc chắn bọn chúng muốn bồi dưỡng Thiên Quân làm hậu duệ đời sau. Đúng là hoang đường thật sự.

Mặc kệ có phải Tì Khiết nhận ra thân phận của Thiên Quân hay chỉ là tình cờ, nàng cũng không thể để cho bọn chúng thành công được.

Phượng Nhã đi qua đi lại một chút rồi mới nói: “Tạm thời không biết ở đây có mai phục hay không, ngươi cứ lánh đi trước đã. Pháp lực của ta đủ qua mắt bọn chúng, ta sẽ cải trang tới sống trong thôn này.

Bạch Vô Thường lắc đầu kiên quyết: “Không được, ta cũng muốn yểm trợ cô cô mà. Một mình cô cô sao có thể chống lại được bọn chúng, nhỡ có nguy hiểm gì thì sao?

Hai người bàn bạc thêm một lúc, cuối cùng mới thống nhất thân phận của cả hai.

Phượng Nhã cải trang thành Tô tẩu, một phụ nhân vừa bị chồng ruồng bỏ, mang theo con quay trở về quê cũ. Bạch Vô Thường biến thành con của nàng, độ tuổi vừa đúng bằng với tuổi Tiểu Nam.

Phượng Nhã không muốn bọn ma tộc dạy hư cho chàng, vậy thì chắc chắn nàng cần có một người ngày ngày chơi cùng chàng, định hướng lại từ đầu.

Thế là sáng hôm sau, một phụ nhân có dáng người đẫy đà, trông đã ngoài ba mươi ngồi xe bò mang theo một đứa trẻ ba tuổi vào trong thôn.

Phu xe chở nàng tới tận nhà thôn trưởng, sau khi nghe nàng trình bày sự tình, thôn trưởng cũng nhớ mang máng cách đây mấy chục năm có vài gia đình rời thôn lên trấn ở, đoán chắc nàng là con cháu mấy nhà đó.

Hơn nữa túi bạc nàng đưa vừa đủ nặng, ai buồn quan tâm nàng có phải người dân ở nơi này hay không, dù có là người mới cũng chẳng thành vấn đề.

Trưởng thôn vô cùng tốt bụng, tạm thời cho mẹ con nàng ở lại lán nhỏ gần bãi bồi phơi cá, tình cờ lại là hàng xóm của Đinh tẩu, nơi gia đình Tiểu Nam đang ở

Lúc dẫn tới chỉ nhà, trưởng thôn còn nhiệt tình gọi Đinh tẩu ra ngoài, dặn dò nàng ấy nhớ chăm sóc hai mẹ con mới tới.

Ông ta cười hà hà: “Hai người cũng thật là giống nhau, một người trượng phu mất sớm, một người bị trượng phu ruồng bỏ, đều có nam hài tử đang tuổi ăn tuổi lớn, có gì cũng dễ để ý, quan tâm lẫn nhau hơn.

Đinh tẩu nhìn phụ nhân vừa mới tới một lượt, trông nàng ta sợ hãi khúm núm đứng sau lưng trưởng thôn, đứa nhỏ tóc húi cua đi theo có vẻ hơi ngờ nghệch, nàng ta vẫn chưa hết đề phòng: “Không biết nên xưng hô với muội muội thế nào?

Phượng Nhã ngại ngùng cười đáp: “Nhà ngoại của muội họ Tô, tỷ gọi muội là Tô muội cũng được. Sau này có gì mong tỷ giúp đỡ mẹ con muội với nhé.

Nói rồi, nàng lấy mấy quả trứng gà trong làn ra, đưa cho phụ nhân nọ.

Ở làng chài như họ, trứng gà quả thực là món ăn hiếm có. Quả nhiên, thái độ của Đinh tẩu với nàng vui vẻ hơn rất nhiều, luôn miệng đáp “được thôi.