Quả nhiên là có pháp trận báo tin ở nơi này.

Phượng Nhã nhanh trí nhảy xuống bám trên đuôi của con hồ ly trắng, nhờ đó dễ dàng đi qua trận pháp, tiến vào trong hang động của bọn chúng.

Hồ ly thoăn thoắt chạy sâu vào bên trong, không ngờ dưới hang động này còn có nhiều mật thất đến vậy. Sau khi đi qua chỗ rẽ cuối cùng là một hang đá rộng khoảng tầm mấy thước. Dưới đất, hàng chục trẻ sơ sinh vừa mới chào đời nằm la liệt, các bé vẫn hít thở đều đặn, nhưng lại không khóc la hoạt bát giống bình thường, cảm giác như bị người ta dùng chú yểm khống chế.

Hồ ly thả đứa bé vừa mới mang về xuống dưới đất, sau đó hí hửng chạy tới báo cáo với một người ngồi kiểm kê đằng xa.

Toàn thân gã là khí đen cuồn cuộn, che đi cả ngũ quan trên gương mặt hắn. Phượng Nhã chỉ lướt qua một chút là đã nhận ra ngay, đây không phải là tả hộ vệ luôn đi bên cạnh Ma tôn Tì Khiết đó hay sao, được hắn xem như cánh tay trái của mình.

Tả hộ vệ khẽ gật đầu một cái, ném cho nó một viên linh đơn rồi bước sang nhìn sinh linh mới tới.

Đứa bé vừa xa mẹ nên khóc rống bất an.

Tả hộ vệ hừ nhẹ một tiếng rồi vung tay lên: “Đúng là ồn ào.

Quả nhiên, sau khi sợi khói đen chui vào họng đứa trẻ thì nó không khóc nữa, im lìm nằm ngủ như những bé cạnh bên.

Một ma tộc khác dâng lên cho hắn một viên linh đơn nhỏ màu đen tuyền bóng loáng. Tả hộ vệ nhẹ nhàng đặt nó lên trên bụng đứa bé, chẳng mấy chốc, linh đơn đã tự giác chui tọt vào trong người đứa trẻ.

Phượng Nhã chứng kiến từ đầu tới đuôi hành động của bọn chúng, trong đầu nàng bất giác nảy ra mấy chữ “Thai ma.

Đây là một hình thức nuôi thai ma có từ thời thượng cổ. Bởi vì ma tộc càng lúc càng ít, hơn nữa tố chất của những ma tộc mới cũng không được như xưa, Ma tôn của bọn họ thời đó đã nghĩ ra phương pháp có thể khiến đời sau mang tố chất hơn người.

Bọn chúng cấy thai ma vào trong cơ thể của những đứa bé sơ sinh. Những đứa bé không đủ sức khỏe sẽ bị thai ma hút hết sinh lực cho cạn kiệt. Những đứa bé có thể vượt qua giai đoạn này sẽ được đưa về cho phụ mẫu, tiếp tục lớn lên như bình thường. Có điều năm tháng qua đi, thai ma trong cơ thể sẽ dần dần cắn nuốt hồn phách của vật chủ, cuối cùng nó sẽ sống trong cơ thể và danh phận người kia.

Nhưng thai ma phát triển đến cuối cùng, chắc chắn tư chất và năng lực sẽ hoàn toàn vượt trội, đủ sức để kế thừa ma tộc sau này.

Giai đoạn đó được ghi vào sách cổ, khi khắp Nhân giới đâu đâu cũng là tiếng kêu than, thây ma đầy rẫy. Thiên đình mất một thời gian mới nhận ra dị tượng, đến khi phái thiên binh thiên tướng xuống thì cớ sự đã thành, ma tộc rút về ma giới, để lại một hạ giới cảnh tượng điêu tàn.

Cũng sau giai đoạn đó, ma giới phát động tấn công thiên đình năm lần bảy lượt, sức mạnh được nâng cao đáng kể, chiếm được mấy thành trì, buộc thiên đình phải nhân nhượng mấy phần.

Chẳng lẽ Tì Khiết muốn tái diễn điều đó?

Phượng Nhã yên lặng nhìn Tả hộ vệ làm xong nghi thức cuối cùng, sau đó mới quay lại bàn sổ sách, hắn gạch vài đường tính toán rồi thông báo:

“Vẫn còn thiếu hơn hai trăm thai nhi. Nếu như thôn này đã hết trẻ sơ sinh, ngày mai các ngươi bắt đầu tìm kiếm sang các thôn lân cận. Trong vòng một tháng chúng ta phải cấy xong thai ma. Trong số năm trăm thai ma được cấy, chí ít cũng phải nuôi lớn được hai trăm người.

Ma tộc đi theo hắn có phần lo ngại.

“Tả hộ vệ, chúng ta mở rộng địa bàn có sợ thiên đình phát hiện ra không ạ?

Gã cười to thành tiếng: “Nơi đây đã được Ma tôn lập trận pháp rất kỹ, thiên đình không thể tìm ra được. Còn việc bắt cóc trẻ em, chẳng phải chúng ta sẽ trả về hay sao? Ma thai trong cơ thể con người ngay đến phụ mẫu chúng còn không phát hiện ra, thiên binh thiên tướng làm được gì?

Trong hang động văng vẳng tiếng cười to rợn người của bọn chúng.

Phượng Nhã bám trên đuôi hồ ly, tiếp tục ra ngoài đi tới thôn Chi Hương, bắt đầu tìm kiếm trẻ sơ sinh.

Vốn dĩ Yêu tộc và Ma tộc ít khi qua lại, nhưng dạo gần đây nghe nói trưởng lão của Yêu tộc nhận được kha khá lễ vật của Ma tôn, đồng ý cho mượn một lượng lớn hồ ly. Phượng Nhã nghe mấy con hồ ly giao tiếp với nhau thì biết chuyện.

Cứ để sự tình tiếp tục như thế thì không ổn.

Sau khi ra khỏi trận pháp, Phượng Nhã ngay lập tức quay về Phượng tộc báo tin cho cô cô, lại đúng lúc cô cô đang bế quan tu luyện.

Không còn cách nào khác, nàng đành tự mình lên đỉnh Cửu Thiên gặp Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương, không ngờ bọn họ lại đang tới Đông Hải làm khách mừng chắt trai của Đông Hải Long Vương mới chào đời.

Nhóm chiến thần, thiên tướng cũng không ai có mặt. Cả một thiên đình ngoại trừ mấy tên lính canh gác thì cũng chỉ có nhóm tiên tử trông coi điện mà thôi.

Phượng Nhã muốn chửi ra thành tiếng.

Rốt cuộc mấy người trên thiên đình này ham vui hưởng lạc đến mức nào, mà ngay cả một nhóm binh tướng canh phòng cũng không thèm để lại. Thảo nào Tì Khiết lại lựa chọn thời gian này để thực hiện dã tâm của mình.

Sau khi thiên đình quay trở lại, dưới hạ giới cũng đã trải qua mấy chục năm, thai ma đã trưởng thành với sức mạnh đầy đủ, vậy thì bọn họ còn làm được gì nữa.

Phượng Nhã nghĩ mãi, cuối cùng chợt nhớ ra Diêm Vương.

Nàng vội vàng chạy xuống Địa Phủ thì thấy Bạch Vô Thường sắp ra khỏi Hoàng Tuyền, nhìn thấy nàng còn hí hửng chào hỏi: “Ôi, sao cô cô biết Chiến thần vừa đi mà quay về đúng lúc thế này? Ta còn định lên báo cho cô cô một tiếng đấy.

Phượng Nhã không nói nhiều lời, kéo Bạch Vô Thường bay thẳng vào điện của Diêm Vương.

Diêm Vương cũng được Đông Hải Long Vương mời dự tiệc, nhưng mà Thiên Quân đòi ông tra sổ sách, ông cũng không dám cứ thế bỏ đi.

Ông và Hắc Vô Thường vật vã trong đống giấy tờ sinh tử suốt ba ngày, hôm nay mới tiễn được vị chiến thần kia đi, không ngờ lại đón một cô cô khác đến.

Diêm Vương ngồi xổm tựa vào thành bàn thở dốc: “Phượng Nhã cô cô à, cô xem cô hại ta khổ thế nào? Thiên Quân bảo ta làm Diêm Vương mà không tìm ra nổi sổ sách của một người, không nắm rõ nhân khẩu hạ giới thì còn làm Diêm Vương được nữa không? Chỉ sợ ngài ấy mà lịch kiếp xong xuôi, cái ghế Diêm Vương này ta cũng không ngồi nổi nữa mất.

Phượng Nhã kéo ông ta ra khỏi đống sổ sách, gấp gáp nói: “Bây giờ có chuyện quan trọng hơn cái ghế đó rất nhiều. Trong tay ông hiện tại đang có bao nhiêu người?

Diêm Vương ngẩn ra không hiểu nổi: “Ý cô cô là gì? Là quỷ sai sao? Có khoảng hơn trăm người, nhưng mà bọn họ đều bận rộn quản lý mười tám tầng địa ngục, tản đi khắp nơi trên hạ giới để truy bắt mấy linh hồn vất vưởng. Người rảnh rỗi hiện tại thì có khoảng hai mươi.

Phượng Nhã nhíu chặt mày: “Vậy thì ít quá.

Đám ma tộc trên kia ít nhiều cũng vài trăm, những nơi khác cộng lại chỉ e cũng mấy ngàn. Hai mươi quỷ sai của Diêm Vương lên đó chẳng khác nào làm món khai vị cho bọn chúng.

Bạch Vô Thường suy luận rất nhanh, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt: “Cô cô, chẳng lẽ vị Ma tôn ngày đó ta gặp có hành động bất thường? Cho nên cô cô mới cần quan binh nhiều như thế?