Phượng Nhã chớp mắt mấy cái: “Vậy ta tranh thủ ở lại Nhân giới điều tra thêm về Ma tôn. Một thời gian nữa sẽ xuống Địa phủ vậy.

Bạch Vô Thường có phần thắc mắc: “Cô cô à, không phải bây giờ cô cô đã theo đuổi được Chiến thần rồi sao? Còn ngại gì mà không xuất đầu lộ diện, nói cho ngài ấy biết người mà ngài ấy đang tìm chính là mình chứ?

“Nói không chừng đây sẽ là một giai thoại chấn động tam giới. Bạch Vô Thường tưởng tượng ra mà bật cười hắc hắc: “Có khi duyên thành thì, ta và Diêm Vương cũng được xem là những người tác hợp cho mối nhân duyên này.

Phượng Nhã khẽ thở dài một hơi: “Có lẽ trong lòng chàng ấy không nghĩ vậy.

Ánh mắt của nàng vô thức rơi xuống tấm bia gỗ trống trơn ở không xa: “Chàng tìm kiếm có lẽ vì mang lòng thương cảm, không biết Thanh Vân có sống tốt sau khi chàng ấy qua đời hay không? Ngay cả khi nhớ lại ký ức, chàng ấy vẫn là người có trách nhiệm như vậy.

Bạch Vô Thường vẫn không hiểu nổi: “Nhưng mà, như thế không phải là lo lắng cho cô cô sao? Cũng là quan tâm tới cô cô kia mà?

Tấm lòng của chàng ấy, nói rộng lớn thì rộng lớn bao la, có thể chưa được cả tam giới, ngũ hành nhưng dường như nó không có chỗ trống để dành cho ái tình. Đúng là chàng có thương Thanh Vân, nhưng tình yêu đó không là gì so với chí hướng chàng theo đuổi.

Điều đó chẳng có gì sai, chỉ là người ở bên chàng phải thực sự bao dung và thấu hiểu.

Còn một vị Thần nhàn tản với đủ hỉ nộ ái ố như Phượng Nhã, có lẽ không thích hợp.

Nàng khẽ lắc đầu: “Nói ra ngươi cũng không hiểu đâu.

Bạch Vô Thường bĩu môi một cái. Từ khi đảm nhận chức vụ này tới nay, hắn đã đưa không biết bao nhiêu người xuống cửa Hoàng Tuyền, cũng nghe được vô số câu chuyện ở nhân gian.

Có gì mà hắn không hiểu chứ.

Hắn nói thẳng không chút nể nang: “Cô cô đang dỗi Chiến thần thôi chứ gì. Kiểu như, cô cô theo đuổi ngài như vậy, dành nhiều tình cảm cho ngài ấy như vậy, nhưng ngài lại ấy chỉ lo cho chúng sinh tam giới mà trong lòng chẳng mảy may chút rung động.

Hắn cười hì hì rồi nói tiếp: “Ta cũng gặp nhiều trường hợp vậy rồi. Có không ít người trượng phu trong nhà lo việc triều chính, tòng quân đánh giặc, lúc xuống dưới đó cũng hay quỳ lạy xin ta cho kiếp sau đừng gặp đối phương nữa. Nói là đã hết thương nhau rồi, mong kiếp sau chàng được một lòng theo điều mình muốn. Ấy thế mà khi gặp lại ở nơi cầu Nại Hà, được phu quân dỗ dành, giải thích, họ lại dắt tay nhau tới khắc tên trên tảng đá Tam Sinh, mong được bên nhau tam sinh tam thế.

“Suy cho cùng chỉ cần nói chuyện, hiểu rõ nhau là được.

Phượng Nhã trừng mắt nhìn Bạch Vô Thường đang tỏ ra thấu tình đạt lý trước mặt, gã này còn chưa từng yêu đương, lấy đâu ra nhiều kinh nghiệm thế chứ.

Nghĩ vậy, Phượng Nhã không thèm chấp nhặt: “Ta cũng đang có mấy việc ở đây. Tạm thời chưa xuống Địa Phủ được. Ngươi cứ quay về phụ giúp Diêm Vương, che giấu được bao nhiêu thì giấu đi.

Sau khi Bạch Vô Thường rời đi, Phượng Nhã lần theo ma khí rất nhạt còn lưu lại, cải trang làm một thôn phụ lớn tuổi, nàng che giấu hết khí tức trên người mình, sau đó xách theo cái làn đi lên núi.

Càng lên cao, ma khí trên đỉnh núi càng nồng hơn.

Phượng Nhã đi được một đoạn thì thấy có mấy tiều phu đang nghỉ lại bên suối, thấy nàng tiến đến, bọn họ cũng tò mò đánh giá một hồi lâu.

Phượng Nhã đặt cái làn xuống, lau mồ hôi trên trán rồi cười hỏi: “Các vị huynh đệ, ta là thôn phụ bên kia núi, hôm nay lên núi hái sâm, không hiểu sao lại lạc tới bên này. Các huynh đệ cho hỏi, đây là thôn nào vậy?

Nhóm tiều phu liếc thấy có mấy củ nhân sâm nho nhỏ trong làn của thôn phụ. Hơn nữa trong dáng vẻ của Phượng Nhã lúc này có mấy phần chân chất, bọn họ cũng không nghi ngờ nữa. Một tiều phu cười đáp: “Đây là thôn Chi Hương, nằm phía nam chân núi Long Trì. Tẩu tẩu nói mình ở bên kia chân núi, phải chăng là người của thôn Đại An?

Phượng Nhã vội vã gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi. Ta chính là người của thôn Đại An.

Nàng ngồi xuống một mỏm đá cạnh bên, thở dài mấy hơi: “Bình thường đều là phu quân của ta vào rừng săn bắn hái thuốc, nhưng mà mấy ngày nay lão lại bị phong hàn, trong nhà không còn gì ăn cả. Ta đành phải thay lão lên núi tìm sâm đổi lấy tiền thuốc thang cùng ít gạo. Cuối cùng lại bị lạc thế này.

Mấy tiều phu cảm thán vài câu: “Thời tiết gần đây thất thường lắm. Chưa kể trên núi Long Trì dạo này chướng khí mịt mù. Ta đi núi về tối nào cũng nhức mỏi tay chân. Nếu không vì kế sinh nhai, chắc chắn bọn ta cũng không liều mạng như thế này làm gì.

Một tiều phu khác lắc đầu, rầu rĩ: “Nam Cương giờ rất loạn, sau chiến tranh chẳng dứt, nạn đói đâu đâu cũng thấy. Ta muốn đưa gia đình đi nơi khác cũng không đủ đi lại. Chỉ đành cố gắng ngày nào hay ngày đó. Tẩu tẩu à, khi đi trong rừng nhớ cẩn thận, mang theo đá lửa, nhỡ đâu gặp phải hồ ly thì còn có cơ hội thoát thân.

“Hồ ly? Phượng Nhã khá bất ngờ: “Trên núi này nhiều hồ ly lắm sao?

“Vốn dĩ không có nhiều như vậy. Một người khác lên tiếng giải thích cho nàng: “Trước kia bọn ta chỉ phải cảnh giác với hổ báo và rắn độc mà thôi. Hồ ly trên núi khá hiền lành, không gây hại cho người dân trong thôn. Nhưng mà dạo gần đây, không biết tại sao hồ ly lại thường xuyên xuống núi, bắt gà vịt trong thôn, thậm chí còn tha cả trẻ sơ sinh đi mất.

Phượng Nhã nghe vậy thì bật dậy, vẻ mặt không tin nổi: “Cái gì? Bắt cả trẻ con sao?

“Đúng thế. Chính mắt bọn ta nhìn thấy mà. Mấy con hồ ly lớn to bằng cỡ con chó, nhân lúc người nhà bận bịu thì lẻn vào trong phòng, ngoặm trẻ sơ sinh đi. Chắc là bọn chúng tự lượng sức, chỉ tấn công trẻ sơ sinh mà thôi, bọn nhỏ ba bốn tuổi thì không bị tấn công. Người dân trong thôn mấy lần đuổi theo chúng mà không tìm lại được, không ngờ năm ngày nửa tháng sau, có nhà lại tìm được con về. Đúng là ông trời phù hộ, may mắn vô cùng.

Chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Thấy vẻ mặt Phượng Nhã nghiêm trọng, bọn họ cũng tận tình hướng dẫn: “Tẩu tẩu đừng lo lắng quá. Đi dọc đường này qua đỉnh núi là có thể tìm được đường về thôn Chi Hương. Nhưng mà tẩu nhớ, mấy hang động tối tuyệt đối không được vào tìm nấm, chỉ sợ có thú dữ bên trong, rất nhiều thợ săn có kinh nghiệm đã bị tấn công rồi.

Phượng Nhã cảm ơn nhóm tiều phu rồi tiếp tục cầm làn tre lên đường.

Vòng vèo lên tới gần đỉnh núi, quả nhiên ma khí nơi này cực dày, từng luồng khí đen ngòm không thể nhìn thấy bằng mắt thường liên tục xông ra từ cửa hang động nọ.

Đầu mày của nàng nhíu chặt không thôi.

Thiên binh thiên tướng ở đâu, sao lại không phát hiện ra những chuyện bất thường này?

Chẳng lẽ trên thiên đình không nhìn thấy ma khí cuồn cuộn ở đây sao?

Hay là xung quanh có trận pháp triệt tiêu ma khí?

Phượng Nhã làm thuật ẩn thân, hóa làm một con kiến chui lên trên thân cây, yên lặng quan sát mọi chuyện tránh rút dây động rừng.

Chừng một canh giờ sau, có tiếng trẻ sơ sinh khóc từ xa vọng lại. Phượng Nhã híp mắt nhìn. Một con hồ ly lông trắng ngoạm một đứa bé trong bọc vải, phóng như bay về phía hang động. Nó dừng lại ngay cái cây bên cạnh Phượng Nhã, hai chân trước đưa lên như giải chú, sau đó mới bước vào bên trong.