Nằm giữa lưng chừng núi, bên một con suối mát mẻ trong lành, Thanh Vân nhìn thấy một gò đất nhỏ mới dựng lên.

Binh sĩ để lại ít trái cây, cung kính cúi người cảm ơn vị tướng quân đã cùng hắn vào sinh ra tử, sau đó lặng lẽ rời đi để lại không gian cho nàng.

Thanh Vân hít một hơi thật sâu, bước tới nhìn kỹ tấm bia gỗ phía trước.

Bia được cắt từ cây gỗ tươi, bên trên không khắc bất kỳ chữ nào. Cũng phải, biến cương loạn lạc, nếu biết thân xác chàng được đặt ở đâu thì chỉ sợ ngay cả xác thịt còn lại cũng khó mà giữ được.

Thanh Vân vuốt ve bia mộ, không đúng, có chữ gì đó.

Nhìn kỹ lắm mới nhận ra trên thành bia mộ có khắc một chữ “ưng.

Chàng là hùng ưng ở biên giới, để lại chữ này cũng vô cùng ý nghĩa.

Đến lúc ngồi đây, Thanh Vân mới giật mình nhận ra mình không biết phải nói gì với chàng.

Hỏi chàng có đau lòng khi nhìn thấy thế sự đổi thay không? Sao lại không kia chứ? Nhưng triều đình hủ bại, ngay cả Trấn Quốc công cũng bị phong bế quyền hành, cha chồng chán chường không muốn tham gia chuyện triều chính, giai đoạn suy thoái của một triều đại, có lẽ không cách gì chuyển xoay.

Hỏi chàng có thấy cô đơn không? Sao có thể không cô đơn cho được? Giữa núi rừng hoang vu nhường ấy, chỉ có một mình chàng ở lại. Quân doanh của chàng cũng chuẩn bị nhổ trại rời đi, có không ít tướng sĩ thân thiết của chàng quyết định giải ngũ về quê làm ruộng, sĩ khí đâu còn.

Thanh Vân đào một chiếc hố nhỏ bên cạnh, đặt chiếc áo choàng may riêng cho chàng xuống dưới đó rồi lặng lẽ chôn đi. Cuối cùng nàng ngồi xuống cạnh bên, lặng im nghe tiếng chim kêu, suối chảy.

“Chàng ấy, khiến người ta muốn trách chàng cũng không đành lòng nói một câu.

Thanh Vân bật cười đưa tay lau nước mắt: “Trong lòng chàng xót thương thiên hạ, còn thiếp… lại chỉ xót cho chàng.

Nàng nằm gục trên gò đất nhỏ một lúc lâu, ngâm nga một giai điệu quê nhà như đang hát. Cuối cùng khi giật mình tỉnh lại, nàng đã thấy cơ thể mình lơ lửng đứng cạnh bên, trước mặt là nữ tử đã hoàn toàn thác mình ở đó.

Ký ức của linh hồn cũ cũng theo đó quay về, là Họa Nhiên, Tuệ An, cho đến Lạc Nguyên, Vân Tường. Trải qua năm kiếp số, cuối cùng kiếp này cũng đã được thành đôi. Chỉ có điều hạnh phúc quá vội vàng, đến mức khiến nỗi đau ly biệt càng thêm phần trĩu nặng.

Phượng Nhã khẽ thở hắt một hơi, giật mình quay đầu lại.

Sau lưng nàng không biết từ khi nào đã có một bóng người. Khí đen tản quanh cơ thể hắn, hơi lạnh tỏa ra làm không gian xung quanh như đông lại.

Đầu mày của nàng hơi nhíu lại, vẻ mặt xấu đi trông thấy: “Lâu ngày không gặp, ma tôn Tì Khiết.

Đuôi mắt của hắn có một vòng ma ấn màu đen, càng làm cho gương mặt Tì Khiết trông vô cùng đáng sợ. Hắn chậm rãi bước tới trước mặt nàng, cười khẽ: “Ta còn tưởng nàng không nhớ ra ta là ai nữa chứ? Cô cô Phượng Nhã.

“Không dám, không dám. Ánh mắt Phượng Nhã đầy đề phòng. Khí tràng xung quanh nàng cũng vô thức lộ ra, như một vòng bảo vệ ngăn cản người kia tiến lại gần.

Bước chân của Tì Khiết buộc phải dừng lại. Hắn nhếch môi lên, cười mỉa mai: “Sao lại xa cách như vậy rồi? Tính ra chúng ta cũng chỉ mới một thời gian không gặp. Hay là…

Hắn đảo mắt nhìn qua gò đất sau lưng nàng: “Hay là nàng có tình mới. Quên đi người cũ như ta rồi?

“Người cũ? Ma tôn Tì Khiết sống lâu quá nên lẩm cẩm rồi hay sao? Giữa ta và ngài lấy đâu ra nhiều chuyện cũ đến vậy, cùng lắm cũng chỉ được xem là quen biết.

Ma khí thoang thoảng quanh đây. Chí ít cũng phải có mấy trăm yêu ma lảng vảng gần đó. Bây giờ nghĩ lại, hình như từ lúc đặt chân đến biên giới, nàng đã ngửi được ma khí này. Có điều lúc đó trong cơ thể người phàm, ký ức còn chưa mở, cho nên mới không hề nhận ra.

Ánh mắt nàng nhìn Tì Khiết càng thêm nghiền ngẫm.

Đia phận của Ma giới vốn cách xa nơi đây trăm ngàn dặm. Cho dù có là một ma tôn, Tì Khiết cũng không thể ngang nhiên xuất hiện ở Nhân giới, còn mang theo một số lượng đông đảo yêu ma đến vậy.

Hơn nữa, hắn không có cách nào bám theo nàng, dù sao nàng cũng ở trong thân thể người phàm, ngay cả Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương cũng không nhận ra được.

Vậy thì chỉ có một khả năng, bọn chúng đang tập hợp ở đây, âm mưu thực hiện một ý đồ gì đó, chẳng may tình cờ bắt gặp nàng thoát hồn ra khỏi thân thể của người phàm mà thôi.

Đúng là như vậy thật. Tì Khiết dẫn theo năm trăm thây ma tới Nhân giới, chọn tới chọn lui mới nhắm được mảnh đất biên giới phía Nam vừa mới trải qua chiến tranh này, thây người đầy rẫy, quả là địa điểm thích hợp để thực hiện kế hoạch lớn của hắn.

Nơi này có núi xanh, thác đổ, hắn đang định nghỉ lại nơi này thì ngửi được khí tức đặc trưng của Phượng Nhã, vì thế mới xuất hiện ở đây.

Có điều Tì Khiết không biết người đang nằm dưới gò đất kia là ai, chỉ đoán Phượng Nhã ham chơi bỏ trốn xuống Nhân giới, muốn trải qua cuộc sống của người phàm, yêu đương khổ sở cho mới lạ.

Cho nên hắn không quá bận tâm.

Dù sao bọn họ đều là những linh hồn đã mấy ngàn năm tuổi, chưa kể Phượng Nhã vừa đắc đạo thành Thần, thất tình lục dục không còn nữa.

Phượng Nhã híp mắt nhìn hắn, thăm dò hỏi: “Sao ma tôn lại ở đây? Không lẽ cũng như ta tới Nhân giới để trải nghiệm cuộc sống làm người?

Tì Khiết không quá e ngại Phượng Nhã như người của Thiên Đình. Dù sao Phượng tộc vẫn luôn sống trung lập, lại ở một vùng đất lánh đời, ít quan tâm đến ai. Đó cũng là lý do hắn một hai muốn tới cầu thân Phượng Nhã để liên minh.

Chỉ tiếc là bị nàng từ chối.

Tì Khiết khẽ cười một tiếng, cợt nhả đáp: “Không giấu gì cô cô, ta đang chuẩn bị cho một kế hoạch lớn của đời mình. Ta đoán nếu như kế hoạch này thành công, địa vị của Ma giới sẽ tăng thêm một bậc. Khi đó không biết suy nghĩ của Phượng cô cô về ta có thay đổi gì không? Biết đâu chúng ta lại thành đôi ấy chứ!

Một làn khói màu đen từ xa thổi tới, dừng lại cạnh Tì Khiết một lúc rồi tản đi. Đây là hình thức truyền tin của Ma tộc, lúc có người ngoài họ thường tránh để lộ hình tướng của mình.

Tì Khiết nhận được tin thì có phần vội vã, nói với Phượng Nhã một câu tạm biệt rồi đi luôn.

Nhìn hướng mà bọn họ rời đi, trông có vẻ như ở dãy núi phía đông ngọn núi này.

Rốt cuộc kế hoạch của Tì Khiết là gì mà khiến hắn tự tin có thể thay đổi địa vị của Ma giới?

Phượng Nhã đang nhíu mày suy nghĩ thì một giọng nói thình lình vang lên sau lưng nàng.

“Phượng cô cô, người vừa rồi là ma tôn phải không?

Phượng Nhã mải tính toán nên không để ý đến người vừa mới xuất hiện sau lưng mình.

Nàng quay lại nhìn Bạch Vô Thường lén lút chui ra sau gò đất, lo lắng hỏi: “Bọn họ đi xa rồi phải không? Sẽ không phát hiện ra ta chứ?

Thấy Phượng Nhã gật đầu, hắn mới vội chui ra, hồ hởi nói với nàng: “Chúc mừng Phượng cô cô, rốt cuộc lần này cũng đã được thành đôi với Chiến thần. Trên dưới địa phủ đều thấy mừng cho tấm chân tình của cô cô lắm đấy.

Nghĩ đến chuyện bọn họ xúm lại xem hết kiếp sống của nàng ở nhân gian, Phượng Nhã hơi đỏ mặt, lảng sang chuyện khác: “Có gì đâu chứ? Dù sao cũng chỉ được mấy ngày…

“À, chàng ấy đã đầu thai tiếp chưa?

Bạch Vô Thường nghe vậy thì thở dài một hơi: “Không hiểu lần này Chiến thần lại bị sao, ngài ấy lại đòi Diêm vương lục tìm sổ sách về Thanh Vân cô nương rồi. Cho nên ta mới vội vàng tới tìm cô cô, mong cô cô ở lại trên nhân giới thêm một khoảng thời gian hẵng trở về. Chỉ tiếc là lần này không báo kịp.