Khải Phong siết chặt dây cương, tầm mắt phóng ra xa, đánh giá tình hình một lượt. Khu vực trại này gần với căn cứ của quân Miện hơn ta. Gã Thát Na này cũng đã nổi danh lươn lẹo xảo trá, lần này đưa ra một yêu cầu như vậy, chắc chắn có chuyện không bình thường. Nhưng bảo chàng giương mắt đứng nhìn đồng liêu của mình bị người ta kết liễu. Cho dù chàng và ông ta có nhiều ý kiến bất đồng nhau, nhưng dù gì đi nữa, ông ta cũng là sứ giả được Hoàng thượng cử tới, là con dân Trọng Bảo. Chàng không thể thấy chết mà không cứu được. Khải Phong suy nghĩ một thoáng rồi ra lệnh: “Yểm trợ phía sau, dương đông kích tây tấn công phó tướng Sa Bặc. Ta sẽ vờ rời đi dụ bọn chúng, sau đó quay ngược lại giải cứu thứ sử. Phó tướng trong lòng không vui nhưng lệnh đã ban xuống tuyệt không dị ghị gì thêm, ngay lập tức làm theo yêu cầu của của Khải Phong. Ngựa chiến hí lên rồi tung người phi nước đại. Nhóm binh sĩ được chia làm hai, một nhóm cầm chân quân địch, một nhóm theo Khải Phong rút quân về doanh trại. Quả nhiên, Thát Na nhìn thấy Khải Phong rời đi thì vô cùng tức giận, hắn gào lên một tiếng: “Nhanh, đuổi theo hắn ta. Không được cho hắn thoát. Ai lấy được đầu của Khải Phong, ta sẽ thưởng hai rương vàng. Quân sĩ nước Miện như được bơm máu gà, bọn chúng gào thét lao về phía trước, đuổi theo toán quân của Khải Phong. Thát Na kéo thứ sử Trần Khâm lê lết thêm mấy trượng, sau đó vì vướng tay vướng chân, hắn bèn ném ông ta xuống đất, vung đao chống lại đòn tấn công của phó tướng. Mặc dù đã chia một nửa quân, nhưng đây là nhóm quân đội tinh nhuệ nhất, thường xuyên tiên phong trong trận chiến, vì thế quân Miện không chiếm được ưu thế, dần dần còn bị đẩy lùi thêm mấy trượng. Thát Na nghiến chặt răng, cảm thấy tình thế không ổn thì vung tay về phía sau một cái. Nhóm binh sĩ của hắn như nhận được chỉ thị, bọn chúng lần mò dưới nền cát, tìm ra mấy cuộn dây thừng được giấu từ bao giờ, từng nhóm năm ba người kéo mạnh phía đầu dây. “Rầm. Mặt đất như rung chuyển. Nhóm binh sĩ của Trọng Bảo cảm nhận được dưới chân họ đang rung lên từng hồi. Cát bụi cuộn lên mịt mù, che khuất tầm nhìn. Phó tướng cảm nhận được nguy hiểm, muốn chỉ huy binh sĩ thoát thân nhưng đã không kịp nữa. Phía quân Miện thiết lập một loạt hố đào ngay dưới chân bọn họ. Sau khi khởi động bẫy rập, nhóm binh sĩ của Trọng Bảo sập hố hơn phân nửa. Địa hình đất cát nên rất khó trèo lên. Số quân còn lại trên mặt đất bị bao vây, khó mà chống chọi nổi. Lúc nhóm tướng sĩ gần như tuyệt vọng thì một giọng nói chợt hét lên: “Quân cứu viện tới, quân cứu viện tới rồi. Khải Phong dẫn dụ quân Miện đi hơn mấy trăm trượng, sau đó thì ẩn nấp đánh giáp lá cà, nhờ đó mà tiêu diệt gần hết. Từ xa, Khải Phong đã nhận ra tình hình của quân ta không ổn. Thát Na thấy chàng thì cười to hai tiếng: “Có thế chứ! Cái bẫy này được chuẩn bị cho ngươi, ngươi chạy mất thì vở kịch còn gì là hay nữa. Nhóm tướng sĩ Trọng Bảo kịp thời lao tới giải vây cho quân ta. Thứ sử Trần Khâm trốn chui trốn lủi bên cạnh thi thể của chiến sĩ tử trận, rốt cuộc cũng tìm thấy đường lùi. Ông ta vội vàng chạy về phía Khải Phong, vừa chạy vừa lu loa khóc: “Cứu ta, đại tướng quân, xin ngài cứu ta với! Thứ sử lê lết trên nền cát, lúc còn cách đại quân một khoảng không xa, dưới chân ông ta bỗng vấp phải gì đó, ngã sóng soài. “Ầm một tiếng như trời rung đất chuyển. Không ngờ thứ mà thứ sử Trần Khâm chạm phải đã kích hoạt một nhóm bẫy rập khác. Dây thừng được bện thành lưới giống những chiếc lưới đánh cá, bình thường vốn đã chắc chắn thì nay lại chỉ có đường vào mà không có đường ra. Số lượng như vậy hẳn là đã bày mưu tính kế từ rất lâu, vậy mà quân ta lại không mảy may hay. Sau khi đầu dây bên kia được kéo lên, một chiếc lưới khổng lồ được dựng lên, bao vây quân sĩ Trọng Bảo ở bên trong. Dù họ vẫy vùng, vung chém gươm đao cũng không sao thoát được. Lúc này, Thát Na mới cười to ngạo nghễ: “Quân tiên phong sao? Đại tướng quân hùng uy mà quân Miện nghe tiếng đã sợ mất mật à? Rồi cũng thành bại tướng trong tay ta cả thôi. Quân Miện xông lên đầy khí thế. Khải Phong nghiến chặt hàm răng, quai hàm căng cứng vì tức giận. Rõ ràng địa điểm đàm phán đã được bên họ dò la từ trước rồi mới định. Rốt cuộc bọn họ thăm dò như thế nào mà để lại bao nhiêu cạm bẫy, giống như một cái hố chôn sống binh sĩ của quân mình như vậy. Hơn năm ngàn binh sĩ tinh nhuệ từng theo Khải Phong chinh chiến qua bao nhiêu trận chiến. Chàng siết chặt trường thương trong tay, bước chân đạp lên yên ngựa, lao thẳng tới điểm mắt của lưới cá. Đây là chỗ nối liền giữa lưới cá và dây thừng kìm hãm, cũng là chỗ dễ bị tấn công nhất. Trường thương đâm thẳng vào mắt lưới, cả người Khải Phong cũng bám chặt lên trên. Sợi thừng thô cứng, dưới tác động mạnh cứa vào tay làm tay chàng ứa máu. “Muốn phá lưới bất khả chiến bại của ta à? Đừng có mơ. Thát Na không đứng yên được nữa, hắn chỉ huy cho binh sĩ, lấy một loạt cung tên tạo thành đoàn cung thủ, tập trung toàn lực tấn công về phía Khải Phong ở trên cao. Binh sĩ Trọng Bảo cảm giác như tim mình muốn bay ra khỏi ngực. Đại tướng quân là một vị thần sống ở trong lòng bọn họ, là linh hồn của tướng lĩnh ba quân. Bọn họ thà chấp nhận bản thân mình tan xương nát thịt, cũng phải bảo vệ tướng quân được bình yên quay về. Khải Phong phải lách người xuống dưới, tay phải vẫn giữ chặt trường thương, tay trái rút roi da được quấn quanh hông ra, dây roi uốn lượn cản đi màn mưa tên phóng tới. “Keng. Trường thương đâm xuyên qua mắt lưới, điểm nối bị phá vỡ làm chiếc lưới khổng lồ đổ ập xuống mặt đất. Binh sĩ Trọng Bảo mừng rỡ hô to tiếng “uy vũ ngập trời. Dưới sự chỉ đạo của phó tướng, nhóm binh sĩ bị vây hãm dưới hố cũng tìm được đường lên. Tình thế được lật lại nhanh chóng. Sĩ khí của binh sĩ quân ta tăng lên không ngừng, liên tục chém giết nhóm quân địch. Máu chảy thành sông, trộn lẫn mùi đất cát, mùi tanh nồng nặc bao phủ cả một vùng. Khải Phong nhảy xuống đất, vung tay chém được mấy binh sĩ lao lên. Ánh mắt chàng liếc thấy thứ sử Trần Khâm đang co người cúm rúm gần bên đó. Chàng mở đường, đi tới xách cổ áo của ông ta kéo lên. Thứ sử run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là đại tướng quân thì mừng rỡ như điên. Hai tay giữ chặt lấy người chàng, nước mắt nước mũi tèm lem mất hết cả hình tượng. Khải Phong vừa phải để mắt tránh quân địch tấn công, vừa phải đưa người lên lưng ngựa. Đúng lúc đó, một mũi tên xé gió lao tới, bốn phía đều bị bao vây, tiếng gươm đao lấn át âm thanh của mũi đang đến gần. Chỉ nghe “phập một tiếng, mũi tên xuyên qua áo giáp, đâm thẳng vào da thịt. “Tướng quân!!! Phó tướng hét lên một tiếng, nhìn cơ thể cao lớn của Khải Phong thoáng lảo đảo. Chàng cắm mạnh kiếm trong tay xuống nền cát, chống đỡ cơ thể không khuỵ xuống, nặng nề thở dốc một hơi, hai mắt mờ đi. Quanh năm dãi nắng dầm mưa, bị thương là chuyện thường tình nên một mũi tên không đủ để khiến chàng kiệt quệ như thế này, trừ khi… mũi tên này có độc. Cảm giác ứ nghẹn trong lồng ngực khiến Khải Phong hộc ra một búng máu. Ý thức rơi vào mơ hồ, bóng tối đặc sệt phủ lấy chàng, trước khi mất hoàn toàn ý thức, chàng nghe thấy tiếng quân sĩ gọi tên mình, văng vẳng đâu đó bên tai giọng nói ngọt ngào như mật của cô nương mà chàng dần quen thuộc: “Tướng quân phải giữ lời hứa, bình an quay về nhé. Cơ thể chàng đổ ập xuống mặt đất, chỉ còn lại thanh kiếm vẫn còn sừng sững giữa chiến loạn. Lần này, e rằng chàng phải thất hứa mất rồi.