Tình hình chiến sự không yên ổn. Không khí náo nhiệt, sầm uất ở kinh thành cũng lắng đi phần nào. Khắp các tửu lâu ngõ nhỏ đều nghe thấy tiếng người dân bàn tán về chiến sự phía Nam. Giữa tình thế giằng co bên ta và địch, phái chủ hòa trong triều đình muốn được hòa giải và đình chiến. Thứ sử Trần Khâm xin Hoàng thượng được đi tới biên ải, thay hoàng thượng đưa ý đàm phán cầu hòa. Khải Phong là người đầu tiên đứng ra phản đối. Chỉ cách đó ba năm, chẳng phải phái chủ hòa cũng đứng ra cam đoan có thể khiến quân Miện từ bỏ ý định xâm lược, phải chấp thuận đưa một công chúa sang nước họ cầu thân, trong khi trên chiến trường, quân ta vẫn đang chiếm ưu thế. Vậy mà chỉ mới ba năm qua, quân Miện trở mặt, tiếp tục phát động cuộc chiến và kêu gọi các du dân nơi biên giới đứng lên làm phản. Công chúa bị đưa ra chiến trường làm con tin, uy hiếp quân triều đình không được phản công. Khải Phong cầm cự ở biên giới hơn tháng trời mới tìm được thời cơ thiêu trụi kho lương thực của đoàn quân chủ đạo, chẳng mấy chốc là có thể cứu được con tin, cướp lại thành trì. Vậy mà Hoàng thượng lại ân chuẩn cho thứ sử Trần Khâm, yêu cầu quân doanh tạm thời ngưng chiến. Không những thế, Khải Phong còn phải hộ tống sứ giả tới nơi đàm phán. Chủ tướng của quân Miện là Thát Na, đại diện cho Quốc vương nước Miện tới đưa điều kiện. Vóc người miền Nam cao lớn gấp rưỡi người miền Bắc, chưa kể còn râu ria xồm xoàm, dáng vẻ lưng hùm vai gấu. Thát Na ngồi trên ghế chủ tọa, người dựa về phía sau, ngả ngớn nhìn về phía Khải Phong, hắn cao giọng cười lớn: “Chà chà, không ngờ hôm nay lại có dịp được nói chuyện với đại tướng quân thế này. Thứ sử Trần Khâm khúm núm cúi chào: “Được gặp tướng quân Thát Na cũng là vinh dự của Trần mỗ. Nhận được mệnh vua, nay tới đây cùng các vị đàm phán chuyện đình chiến. Chỉ cần hai bên có được tiếng nói chung thì ngày mà muôn dân trăm họ được yên bình cũng không còn xa nữa. Thát Na cười ha hả, vung tay cho thuộc hạ dâng ghế lên cho Trần Khâm, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy Khải Phong đang đứng đó. Hắn mỉa mai: “Chuyện cầu hòa thì cũng dễ nói thôi. Ngoài các yêu cầu của Quốc vương ra, ngài ấy cho phép ta được đưa ra điều kiện. Ánh mắt gã nhìn về phía Khải Phong, lóe lên tia mờ ám: “Nghe nói đại tướng quân vừa mới tân hôn hả? Cuộc sống hôn nhân thế nào rồi? Nghe đâu phu nhân của ngươi xinh đẹp lắm, có tiếc dẫn tới đây cho mọi người được thưởng thức hay không? Nắm đấm bên hông của Khải Phong siết chặt đến mức hiện lên cả mạch máu. Chữ “thưởng thức được Thát Na nhấn mạnh hơn, tướng sĩ quân Miện đang đứng trong lều đều bật cười hả hê, tiếng trêu đùa vang lên liên tiếp: “Chẳng phải các ngươi muốn thể hiện lòng thành của mình sao? Mang thê tử tới cho bọn ta xem thử nào! Thình lình, chiếc bàn gỗ ở giữa phòng bị hất tung đánh thẳng về phía nhóm binh sĩ đang đứng. Ngay tức thì, trong lều trại bỗng trở nên hỗn loạn. Thát Na hét lên mấy tiếng, người bên ngoài lập tức ập vào trong. Thứ sử Trần Khâm hoảng hốt tóm lấy tay Khải Phong, gương mặt tái nhợt không còn một giọt máu: “Ngươi làm cái gì vậy hả? Đã nói không được động binh đao, sao ngươi lại xúc động như thế? Ngươi muốn phá hủy buổi đàm phán này, khiến cả triều đình chôn vùi theo ngươi sao? Ánh mắt của Khải Phong vẫn nhìn chằm chằm về phía gã Thát Na. Binh sĩ hai bên chia làm hai, bày ra tư thế sẵn sàng xông trận bất cứ lúc nào. Khải Phong cười gằn một tiếng: “Uổng cho công danh làm quan mấy mươi năm của ông, ngay cả chuyện đám người này không có ý hoà giải ngừng chiến mà ông cũng không nhìn ra. Khúm núm, luồn cúi trước bọn họ? Ông cho rằng trên dưới tướng sĩ ai cũng như ông, đều khẳng định trận này không thắng nổi hay sao? Thứ sử Trần Khâm bị chàng sỉ nhục trước mặt bao nhiêu người, tức nghiến răng, ông ta gân giọng lên: “Cầu hòa không phải vì sợ hãi. Chúng ta phải nghĩ cho đất nước, cho muôn dân trăm họ và cho cả tướng sĩ. Mỗi lần chiến tranh, quốc khố hao hụt, trăm dân lầm than, tướng sĩ hi sinh nhiều không kể xiết. Đó là lí do ta tâu bệ hạ muốn chủ hoà. “Thứ sử đại nhân, không phải ông không nhìn thấy bọn họ có ý thế nào, hoàn toàn không muốn bàn hoà. Lần đầu tiên Khải Phong gắt lên với ông ta như vậy. “Ta không biết ông muốn nhẫn nhịn đến mức nào. Nhưng danh dự của tướng sĩ, trăm dân ta thì không được sỉ nhục. Binh sĩ của ta cũng không chịu đựng được điều đó. Ngay lập tức, nhóm binh sĩ có mặt bên trong và ngoài lều đều đồng thanh hô vang: “Quyết đẩy lùi giặc Miện, không chấp nhận sỉ nhục! Quyết đẩy lùi giặc Miện, không chấp nhận sỉ nhục! “Được lắm! Thát Na cũng gào to một tiếng: “Vậy thì chiến đi. Xem ta lột da các ngươi như thế nào! Lều trại nơi bọn họ dựng lên ngay giữa khu vực đóng quân của hai nước. Ngay khi bên trong lều có biến, nhóm binh sĩ hộ tống đoàn sứ giả lập tức xông vào, mở con đường máu đưa chủ tướng của mình rời đi. Khải Phong vung kiếm chém ngang mấy tên lính cản đường. Ngựa chiến của chàng nghe hiệu lệnh thì từ xa lao tới. Khải Phong tung người lên ngựa, vung tay chỉ huy nhóm binh sĩ nhanh chóng rút về. Thứ sử Trần Khâm được binh sĩ hộ tống lên ngựa, nhưng ông ta lại tiếc nuối không thôi. Suy nghĩ đi lại, ông ta chạy về phía Thát Na, giơ hai tay lên từ phía xa: “Chủ tướng, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi. Chúng ta hãy cùng bình tĩnh lại, ngồi xuống bàn đàm phán. Ta tới đây với đầy thiện ý mà. Thát Na nhân cơ hội thúc ngựa tóm lấy cổ áo của ông ta, lôi ông ta lê lết trên nền cát. Bụi cát cuộn lên xộc thẳng lên mặt, lên mũi ông ta. Trần Khâm ho sặc sụa, hai mắt nhoè nhoẹt vì bụi cát. Mũi đao chĩa về phía binh sĩ đối diện, gằn giọng nói: “Chưa gì đã chạy trốn vậy à? Tự xưng là đại tướng quân bách chiến bách thằng thế mà lâm trận thì y như con rùa rụt cổ, chỉ biết chạy là giỏi. Ngươi có dám đấu một trận tay đôi với ta không? Nếu như ngươi dám, ta sẽ tha cho ông ta một mạng. Thanh đao kề sát trên cổ của thứ sử Trần Khâm, máu tươi ứa ra khiến cho cả người ông ta run rẩy không thôi. Thát Na nhìn gương mặt căng cứ như thế thì cười châm biếm: “Một con chó cũng muốn tỏ ra mình quan trọng. Ông nghĩ mình là ai mà dám chạy tới tìm ta đàm phán chứ? Nực cười! Trần Khâm cố gắng vẫy vùng, nói đạo lý với hắn ta: “Ta… ta là sứ giả được Hoàng thượng đích thân cử tới. Giết sứ là là đánh vào mặt triều đình, chẳng khác nào đơn phương tuyên chiến. Thát Na lại kề sát cây đao trên tay, cứa thành một đường máu đỏ ở trên cổ ông ta như nói rõ câu trả lời của mình. Lúc này đây, thứ sử Trần Khâm mới nhận ra ông ta đã đánh giá cao năng lực của mình như thế nào. Lần đàm phán trước đó thuận lợi diễn ra, thái độ của quân Miện với ông ta cũng khá là khách sáo. Điều đó khiến ông ta cho rằng lời nói của mình có uy lực, trong mắt vị chủ tướng Thát Na này mình cũng được coi trọng. Không ngờ bây giờ lại bị ví von như con chó. Tính mạng đã nằm trong tay hắn, bây giờ ông ta hối hận cũng không làm gì được, chỉ còn cách khóc lóc, van nài Khải Phong có thể cứu lấy mình, giọng ông ta run run: “Đại tướng quân, cứu ta với, xin ngài cứu ta với. Ta không thể bỏ mạng ở đây được. Quân sĩ của Khải Phong đã rút đi gần hết. Một phó tướng thúc ngựa chạy tới bên cạnh chàng, lắc đầu nói nhỏ: “Tướng quân, không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy được. Chắc chắn Thát Na đang có mư đồ gì đó, ông ta tự làm tự chịu. Chúng ta nên rút quân thôi.