Thanh Vân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh chàng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chỉ treo nụ cười thật tươi ngoài ra không nói gì cả. .

Thực ra có một điều mà mọi người đều hiểu, nếu như người ở Phúc Thành biết về hôn sự của bọn họ, có lẽ những chuyện tương tự sẽ không bao giờ còn xảy ra.

Tối hôm đó, cha Thanh Vân tổ chức tiệc ở tửu lâu nổi tiếng nhất Phúc Thành, tiếp đãi cả gia đình Trấn Quốc công. Ngày hôm sau, bát tự của hai người được đưa đến ngôi chùa duy nhất ở nơi đây, nhận được quẻ duyên trời tác hợp.

Bà mối đến từ Kinh thành dẫn đầu đoàn người đưa sinh lễ, khóe miệng cong đến tận mang tai. Các nghi thức được thực hiện đầy đủ, ấn định một tháng sau sẽ tiến hành hôn lễ rước Thanh Vân về lại kinh thành

Mặc dù mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức Thanh phủ nghĩ lại vẫn giống như đang mơ một giấc mơ, nhưng cuối cùng vẫn vui vẻ tác hợp hai nhà, bận rộn chuẩn bị cho mối hôn sự này.

Hai mươi lăm tháng tư, Thanh phủ treo lụa đỏ, trong ngoài gia nhân đi như nêm cối, tấp nập không ngừng nghỉ.

Lễ rước dâu mười tám dặm hồng trang từ Phúc Thành xa xôi đến Kinh thành náo nhiệt.

Lúc đoàn đưa dâu vào đến Kinh thành, người dân trong Kinh đều đổ ra đường muốn xem tân nương của Tướng phủ có dáng vẻ ra sao. Dù sao tướng quân danh chấn thiên hạ trong lòng họ sau bao lần khiến các danh môn khuê tú khóc lóc gạt bỏ hôn sự thì cuối cùng cũng có được phu nhân danh chính ngôn thuận, dùng kiệu tám người khiêng qua cửa rồi.

Hoàng thượng đích thân ngự giá đến Tướng phủ làm chủ hôn không chỉ làm Thanh Vân và Khải Phong bất ngờ mà đối với Trấn Quốc công cũng như Tướng phủ thì đó là một đặc ân không phải ai cũng có được. Cũng vì thế mà mối hôn sự của họ đã trở thành giai thoại đẹp đẽ ở Kinh thành, là niềm ao ước của nhiều thiếu nữ mỗi khi muốn định chung thân.

Cuộc sống hôn nhân của Thanh Vân êm đềm không khác gì hồi còn ở Phúc thành, cuối cũng cũng khiến mẹ nàng ở nơi xa xôi an tâm phầm nào. Sáng sáng, Khải Phong thức dậy nếu không phải vào chầu thì sẽ đến quân doanh, Thanh Vân sẽ đến thỉnh an thái mẫu rồi cùng Trấn Quốc công phu nhân trò chuyện. Nàng theo bà học chuyện quản gia, kiểm kê sổ sách của mấy điền trang thuộc Tướng phủ. Đến trưa, Khải Phong sẽ tranh thủ quay về nhà một lúc, hai người họ ăn cơm, trò chuyện được đôi lời.

Tướng phủ đều cho rằng Thanh Vân mới qua tuổi cập kê, chuyện con cái chưa cần vội vã nên chưa hề có ý thúc giục, hiếm khi gây áp lực cho nàng về chuyện con cái. Cho nên Thanh Vân cũng thuận theo tự nhiên, đôi phu thê trẻ tương kính như tân đối với cuộc sống của hai người.

Cho đến một chiều nọ, Thanh Vân đang dùng điểm tâm với Nhạc Nhi ở đình thủy tạ trong Tướng phủ thì tổng quản gấp gáp đi đến, nói với nàng đến thư phòng của lão gia có chuyện cần bàn bạc, phu thê Trấn Quốc công cũng đang có mặt ở đó cả.

Đột nhiên trong lòng Thanh Vân lại có một dự cảm chẳng lành.

Trong thư phòng, vẻ mặt của phu thê Trấn Quốc công đều vô cùng nghiêm nghị. Bà bà cầm lấy tay Thanh Vân, uyển chuyển nói với nàng: “Phương Nam cấp báo, Hoàng thượng đã cho công công đến truyền tin phía nam nổi loạn không yên nên đã chọn Khải Phong dẫn binh đến đó bình định phản loạn. Hiện tại Khải Phong đã tức tốc đến quân doanh điều quân chuẩn bị khởi hành, ta gọi con đến là để bảo một tiếng tiện thể giúp nó chuẩn bị hành lý để sớm lên đường. Chẳng biết nó có kịp quay về nhà một chuyến hay không, con cứ sắp xếp, nếu không kịp thì ta sẽ sai quản gia mang đến quân doanh cho nó. Đi đi con.

Nói tới đây, bà lén lau nước mắt nơi khóe mắt, mỉm cười nói tiếp: “Gia đình chúng ta truyền đời nối nghiệp nhà mình, chuyện lãnh binh xuất chinh chẳng có gì là lạ. Quanh ănm suốt tháng sống nơi biên ải, màn trời chiếu đất là chuyện thường thấy. Ta biết, hai con vừa thành hôn chưa được bao lâu đã để hai đứa xa cách trong lòng cũng thấy bứt dứt, nếu trong lòng có tủi hờn thì cứ đến tìm ta trò chuyện cho khuây khoả.

Chuyện này đối với Thanh Vân quả như sét đánh giữa trời quang, phải mất một lúc lâu nàng mới định thần lại, lên tiếng hỏi.

“Mẹ… mẹ nói tướng quân phải xuất chinh sao?

Trấn Quốc công phu nhân thấy thế thì lòng đau như cắt, nhẹ nhàng nói lại một lần nữa với nàng: “Đúng là như vậy, ngày mai sẽ khởi hành rồi, con quay về sắp xếp hành lý giúp Khải Phong đi, không là không kịp mất.

Nàng được ma ma nửa đỡ, nửa dìu về phòng, ngơ ngẩn nhìn mọi người tất bật chuẩn bị hành lí cho tướng quân.

Đến khi trời tối mịt, Trấn Quốc công phu nhân mới cử tổng quản tới lấy tư trang mang tới quân doanh cho Khải Phong.

Đột nhiên Thanh Vân đứng bật dậy, xách váy chạy ra ngoài: “Chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ đi cùng với ông.

Bình thường người nhà không được tới quân doanh. Nhưng nghĩ tới tâm trạng lần đầu tiên tiễn phu quân ra trận, phu thê Trấn Quốc công cũng không tiện can ngăn, chỉ dặn tổng quản đưa nàng tới xong thì nhớ đón nàng về, cử thêm một ma ma đi cùng trấn an, đừng để nàng buồn quá.

Họ đứng trước cổng doanh trại tầm một khắc, nhìn nhóm binh sĩ liên tục hô vang khẩu hiệu, từng tốp từng tốp điểm danh và duyệt binh, không khí chiến đấu sục sôi, sĩ khí của tướng sĩ được nâng cao hơn bao giờ hết.

Lúc này, bóng dáng cao lớn quen thuộc đi qua nhóm binh sĩ, dần dần xuất hiện trước cổng trại.

Khải Phong nhìn thấy Thanh Vân vừa kinh ngạc vừa xót xa, bước nhanh đến chỗ nàng.

Chàng đã quen với việc vội vã rời khỏi nhà, đôi lúc không kịp nói một câu, phải đến vài tháng sau mới có bức thư nhà. Phụ mẫu và mọi người cũng dần quen với nó.

Nhưng bây giờ chàng đã không còn một mình nữa, trong căn nhà nhỏ đã có người chờ mong.

Quản gia và ma ma giao lại hành lý của chàng cho binh sĩ đi cùng với Khải Phong rồi tế nhị đứng cách xa một bên, nhường lại khoảng không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ.

Khải Phong bước lại trước mặt nàng, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ đang níu chặt vạt áo, dịu dàng hỏi: “Nàng đã nghe mọi người nói chuyện rồi phải không?

Gương mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, Thanh Vân khẽ gật đầu, mím chặt môi không đáp.

Khải Phong đành nói tiếp: “Chiến sự cấp bách. Tin tức từ tiền tuyến gửi về quá vội vàng. Ta cũng định tối nay dành chút thời gian quay về nhà nói với nàng một câu, không ngờ nàng đã đến đây rồi.

“Nàng đừng lo lắng quá. Sẽ không có chuyện gì đâu, ta sẽ bình an trở về. Ở nhà nếu buồn chán thì sang chỗ mẹ chơi, nếu thấy không vui thì cùng Nhạc Nhi ra khỏi phủ. Nhưng mà lúc ra ngoài nhớ dẫn theo thị vệ, báo với thái mẫu một tiếng để mọi người yên lòng. Nhé!

Đôi mắt của Thanh Vân đỏ ửng. Nàng chợt ngẩng đầu lên, run giọng hỏi: “Còn chàng cũng phải cẩn thận đấy, biết không? Chàng đừng mải lo cho thiếp. Thiếp ở nhà với mọi người, sao có thể có nguy hiểm gì được. Ngược lại là chàng ấy, chiến trường đao thương đâu có mắt, công danh không cần vang dội, giữ người bình an. Thiếp có chuẩn bị cho chàng một ít thịt khô và áo ấm, chàng phải ăn uống đấy đủ đấy. Còn nữa, nếu như chàng có thời gian rảnh, nhớ… nhớ thường xuyên gửi thư về thăm nhà.

Nói tới đây, cô nương nhỏ đã ôm chàng òa khóc.

Dẫu nàng hiểu rõ người bên cạnh là tướng quân, là người không thể thiếu của triều đình lại càng không thể thiếu mỗi khi có binh đao chiến sự nhưng nàng cũng chỉ là một người vợ, không thể nào vẹn toàn như chàng được. Trong lòng chàng có cả bách tính, muôn dân, không thể nhìn họ lầm than cực khổ trong chiến tranh loạn lạc nên sẵn lòng xả thân vì biên cương nhưng đối với nàng, chỉ cần chàng bình an là được.

Càng nghĩ, lòng nàng càng đau chẳng thể tả xiết.

Sao có thể không lo lắng bất an khi người yêu thương nhất của mình đi vào nơi nguy hiểm?

Khải Phong khẽ thở dài một hơi, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của nàng, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai: “Ta biết, chắc chắn sẽ tự chăm sóc bản thân, không để mình bị thương hay đau ốm gì đâu. Lúc nào có thời gian, ta sẽ gửi thư báo bình an cho mọi người. Trước kia mỗi lần xa nhà ta lại thấy không yên tâm về cha mẹ, giờ ta muốn nhờ Vân Nhi một việc, nàng có thể thay ta bầu bạn, trấn an tổ mẫu và cha mẹ được không? Là ta khiến nàng chịu khổ rồi. Đợi ta thắng trận trở về, nàng muốn đánh mắng ta thế nào cũng được! Nương tử nhé!

Khung cảnh trước mặt mờ đi vì nước mắt, Thanh Vân cố hết sức gật đầu. Nàng sẽ tuân thủ lời hẹn ước của họ, chỉ mong người đó có thể bình an quay trở về.