Chuyện nhà Trấn Quốc công đến tận cửa cầu thân khiến cho cha mẹ Thanh Vân không khỏi ngỡ ngàng, dù là sự thật thì vẫn không thể tin vào mắt mình.

Rõ ràng trong thư gửi về, con trai không hề nhắc đến chuyện này nên sau khi đến cổng thành đợi hai đứa con nhà mình về lại thấy đoàn người ngựa, có cả phu thê Trấn Quốc công và tướng quân danh chấn thiên hạ - Khải Phong, còn đích thân dẫn theo bà mối đến tận Phúc thành cầu thân con gái nhà họ.

Tổ mẫu của Thanh Vân vui vẻ không để đâu cho hết, liên tục nắm lấy tay phu nhân Trấn Quốc công, kể về thời bà và thái mẫu nhà họ còn chưa xuất giá, đã từng hứa hẹn nếu sau này có cơ hội chắc chắn sẽ kết thành thông gia.

Không ngờ lời nói bông đùa năm xưa giờ lại thành sự thật.

Mẫu thân của Thanh Vân vội vàng cho quản gia sắp xếp viện tử cho nhà họ nghỉ lại. Sau đó thì kéo Thanh Vân vào trong phòng, lo lắng hỏi nhà:

“Vân Nhi, ngay cả ca ca của con cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Sao con lại thân quen với tướng quân vậy? Sao nhà họ còn đến tận Phúc thành chúng ta cầu thân nữa?

Thực ra có rất nhiều điều khiến mẫu thân nàng không thể không suy nghĩ.

Nghe nói lối sống ở kinh thành khách xa với Phúc thành bọn họ, con gái nhà mình mới lên kinh thành một tháng thôi đã đến cửa cầu thân? Liệu có phải trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì nên Tướng phủ bọn họ mới vội vàng mang theo sính lễ đến hỏi cưới như vậy hay không?

Càng nghĩ trong lòng bà càng thấy bất an, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt bà, không ngừng hỏi Thanh Vân: “Con gái, con nói cho mẹ biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay là có người ép buộc con phải không?

Con của ai thì người đó sẽ hiểu nhất, bao nhiêu nam tử tuấn tú, lịch lãm ở Phúc Thành từng ngỏ ý với nàng, nàng còn trốn tránh, không tiếp xúc với ai. Mỗi lần được đánh tiếng đều nói mình mới đến độ cập kê, chưa có ý định chung thân từ sớm. Một người như vậy sao có thể dễ dàng phải lòng một vị tướng quân vai hùm, lưng gấu chứ?

Thanh Vân bị bà lay hai vai, mắt cũng thấy hoa lên, nàng nắm chặt lấy tay mẹ mình, cười với bà: “Mẹ, me nghe con nói đã.

“Chuyện này tuy có hơi đường đột… Gò má của Thanh Vân đỏ ửng, bối rối khẽ cắn môi: “Nhưng mà trong lòng con thực sự có chàng ấy, mà chàng ấy cũng có tình cảm với con ạ. Phụ mẫu Trấn Quốc công nghe chuyện thì thấy rất vui mừng. Vốn dĩ không vội vàng như vậy, nhưng thái mẫu nghe nói con chuẩn bị quay trở về Phúc Thành, chỉ sợ nhà mình sẽ định hôn sự cho con trước, vì vậy bà mới bảo mọi người chuẩn bị về đây chào hỏi trước.

“Chuyện là như vậy ạ.

Mẹ nàng vẫn băn khoăn chẳng yên: “Con nói là thật chứ con? Dù sao chỉ mới quen biết một thời gian, có lẽ con còn chưa hiểu hết, chi bằng…

Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi thất thanh của người làm: “Phu nhân, thưa phu nhân! Có chuyện rồi!

Ma ma trong phủ vội vã chạy vào phòng, cũng quên cả lễ tiết cơ bản nhất. Bà thở dốc mấy hơi, nói vội: “Tiểu thiếu gia ra ngoài ngõ chơi, không hiểu sao va chạm với con trai nhà Trương bổ đầu, bị bọn chúng kéo tới nhà dọa đánh. Lão gia đang tiếp tướng quân và Trấn Quốc công ở thư phòng, cho nên mọi người không dám tới đó làm phiền lão gia, mong phu nhân ra mặt.

Nhà Thanh Vân có ba người con, ngoài huynh trưởng và nàng ra, phụ mẫu còn có một tiểu đệ chỉ mới mười một tuổi, tính ra không cách nàng bao tuổi nhưng vẫn còn trẻ con và ham chơi.

Không ngờ lần này lại trêu vào họa lớn. Có ai mà không biết con trai nhà Trương bổ đầu nổi tiếng là ác bá ở cái vùng này, trêu vào nhà đó không què thì cụt, chỉ hại thân mình.

Thanh Vân theo mẹ hớt hải kéo giữ váy bước vội ra cổng lớn.

Không ngờ vừa tới cửa chính đã nhìn thấy tràng cảnh khiến hai người chẳng biết phải làm sao.

Con trai nhà Trương bổ đầu cùng với mấy thằng nhóc khác đều đang quỳ gối trong sân, Trương bổ đầu nghe tin thì tức tốc dẫn người xông đến nhà họ vốn muốn hưng sư vấn tội ai ngờ cũng đang quỳ gối khép nép ở bên cạnh.

Đứng trước mấy người đang quỳ gối là Khải Phong uy nghiêm, chàng khẽ nheo đôi mắt đầy vẻ nghiêm nghị: “Trương bổ đầu phải không? Rõ ràng là nha dịch, là người của triều đình lại không biết quản giáo con trai để mặc sức lộng hành, không đặt quốc pháp vào trong mắt, chẳng khác nào đám cường hào thổ phỉ ra tay là cướp của giết người.

“Con trai của ông cũng đã mười môt, mười hai tuổi, tuổi này nhiều người đã tính toán chuyện công danh, không mang nhiều chữ nghĩa thì chọn tòng quân đánh giặc thế mà nhìn xem con trai ông đang làm cái gì? Trương bổ đầu cũng nên dạy dỗ lại con trai của mình, luật pháp quy định nếu phóng hoả giết người thì gia quyến cũng chịu liên đới. Nếu như Trương bổ đầu vẫn không quản giáo được con cái trong nhà, thiết nghĩ ta nên chuyển lời đến tri phủ Phúc Thành tìm một người khác thay Trương bổ đầu cáng đáng chuyện ở huyện nha để ông có thời gian dạy dỗ con cái.

Trương bổ đầu nghe thôi mà cũng run như cầy sấy, liên tục dập đầu không thôi: “Tướng quân tha tội, là do hạ quan quản giáo không nghiêm. Sau này sẽ để để thằng nghịch tử này đến chỗ phu tử, rèn vào khuôn phép, chắc chắn sẽ không tới Thanh phủ làm loạn nữa đâu, mong tướng quân giơ cao đánh khẽ tha cho nó.

Con trai Trương bổ đầu vẫn còn ngông nghênh là thế, mặc cho cha mình hết lời cầu xin vẫn muốn ngẩng cao đầu cãi lại nhưng vừa chạm tới ánh mắt của Khải Phong thì ngay lập tức cúp đuôi, nín bặt, được một lúc thì ú ớ nói mấy tiếng: “Ta có làm gì sai đâu chứ? Tại thằng nhóc này quấy rầy trận cầu của bọn ta, ta mới muốn cho nó một bài học!

Thanh Tri đứng sau lưng Khải Phong cũng mạnh mẽ bước ra, mặc dù bàn tay lo lắng nắm chặt lấy vạt áo của chàng, nhưng cậu vẫn cố gắng tự giải thích cho mình: “Ngươi nói không đúng sự thật. Rõ ràng ta chỉ đi ngang qua, ngươi đá cầu thua bọn họ, lại tìm lý do là do ta đi qua tạo gió, làm lệch hướng của cầu, sau đó kéo người đuổi theo đòi đánh ta. Là ngươi vô lý trước kia mà!

Trương bổ đầu xấu hổ tát mạnh vào mặt thằng con mình một cái: “Ngươi có im đi không? Muốn gây rắc rối cho ông đây đấy hả?

Lần đầu tiên nó bị cha mình đánh đánh trước mặt nhiều người như vậy, cậu nhóc ôm mặt, lăn lộn dưới mặt đất gào khóc, mất hết dáng vẻ ngang ngược, hống hách lúc vừa rồi.

Trương bổ đầu muối mặt, phải xách thằng con cúi đầu xin lỗi Thanh Tri và người nhà họ Thanh, sau đó xin phép đưa con về dạy dỗ, hôm khác sẽ mang lễ vật sang tạ tội.

Thấy bọn họ rời khỏi, Thanh Tri mừng rỡ nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy cánh tay của Khải Phong, cười tít mắt: “Tỷ phu, tỷ phu tuyệt vời quá, vậy mà giải quyết được cha con nhà họ rồi!

Khải Phong cúi đầu nhìn cậu nhóc, hiếm khi dịu dàng đến vậy, chàng chợt hỏi: “Có phải thằng nhóc đó hay bắt nạt đệ không?

Thanh Tri thở dài một hơi, uất ức đáp: “Không biết tại sao, nhi tử của Trương bổ đầu có ác ý với đệ, nhiều lần còn chặn đường không cho đệ đến học đường. Sau này đệ còn không dám đi học qua đường đó…

Nhưng mà chuyện lần này đã làm tâm trạng của Thanh Tri trở nên vui vẻ rất nhanh, ánh mắt nhìn Khải Phong ngay lập tức trở nên đầy kính trọng xen lẫn ngưỡng mộ: “Bây giờ có tỷ phu rồi, chắc chắn cậu ta sẽ không dám dở trò bắt nạt đệ nữa đâu, sau này đến học đường cũng không sợ bị cậu ta chặn đường ức hiếp.

Cha Thanh Vân đi tới bên cạnh cậu, đôi mày nhíu chặt một lúc lâu: “Chuyện xảy ra bao lâu rồi, sao cha không nghe con nói gì?

Thanh Tri gãi đầu, hơi xấu hổ: “Con sợ cha và mẹ lo lắng nên không nói. Dù sao con cũng có thể giải quyết chuyện này mà. Con nghĩ, bình thường cha cũng phải làm việc với Trương bổ đầu, chỉ sợ ảnh hưởng tới cha thôi.

Ông đỏ mắt, xúc động không thôi. Ông vỗ nhẹ lên vai thằng bé như an ủi, sau đó mới chợt nhớ ra, ngẩng đầu nhìn vóc dáng nam tử cao lớn trước mặt mình, vẻ mặt nhu hòa đi không ít: “Lần này làm phiền tướng quânquá rồi.

“Không có gì đâu ạ, con chỉ tiện tay giải quyết mà thôi.

Lúc này, mẹ Thanh Vân mới định thần lại, dường như bà cũng hiểu nguyên nhân tại sao con gái của mình dễ dàng nhận định người đàn ông này chính là nơi gửi gắm cuộc đời mình như vậy. Cảm giác vững chãi và mạnh mẽ đó không phải ai cũng có thể mang lại, khiến cho người khác cảm thấy rất yên tâm.