Những chuyện tiếp sau đó diễn ra nhanh đến mức Thanh Vân không thể định thần kịp.

Nàng được Khải Phong và Nhạc Nhi dẫn tới gặp thái mẫu và phu thê Trấn Quốc công. Cả gia đình chờ đợi giây phút này từ lâu, ngay cả sinh lễ chuẩn bị cho Khải Phong cũng đã để sẵn trong kho đến độ phủ một lớp bụi lên vải luôn rồi.

Phu nhân Trấn Quốc công vui vẻ gọi quản gia tới, nhanh chóng đi tìm bà mối và kiểm kê lại lễ vật trong kho.

Thái mẫu tuổi đã cao nên không thể đi cùng tới Phúc Thành đợt này, phu thê Trấn Quốc công và mấy đại thúc trong phủ đều sắp xếp đi theo.

Thế là lúc Thanh Vân về tiểu viện của mình, huynh trưởng đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, nàng vừa lên xe thì phía sau đã có thêm một đoàn người ngựa đến từ phủ tướng quân, mang theo mười tám xe sính lễ, chấn động cả một vùng.

Người dân kinh thành người nọ ghé tai người kia, truyền nhau tin tướng uân Khải Phong đã định hôn sự nên vội chạy ra hóng chuyện. Nghe nói tướng quân phủ Trấn Quốc công đã tìm được hiền thê như ý, là một tiểu thư ở Phúc Thành chứ không phải ở đây.

Hôm nay cả nhà Trấn Quốc công cùng nhau đi đến Phúc thành xin cưới, rình rang khắp kinh thành.

Nhạc Nhi ngồi trong xe ngựa với Thanh Vân, háo hức vén rèm lên nhìn phong cảnh ngoài thành. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng ấy được ra khỏi kinh thành, lại còn được theo đoàn hỏi cưới của tam thúc. Nghĩ đến chuyện sau này Thanh Vân có thể ở nhà họ mãi mãi, có người trò chuyện, chơi cùng mình, Nhạc Nhi lại thấy tâm trạng mình lâng lâng như ở tận chín tầng mây.

Lúc quay người nhìn thấy Thanh Vân vẫn hồn phách trên mây thì bật cười, khẽ hỏi: “Có phải tỷ cũng không ngờ tam thúc nhà muội lại thua trong tay tỷ phải không?

Thua sao?

Thanh Vân hơi bĩu môi. Từ đó đến nay nàng chưa có cơ hội nói chuyện thẳng thắn với tướng quân. Hôm đó cũng không hề nghe chàng nói câu nào. Liệu có khi nào do Nhạc Nhi lấn lướt, tướng quân đành phải thuận nước đẩy thuyền, thôi thì cưới ai cũng là cưới, cưới nàng cho xong chuyện hay không?

Tối đó nghỉ lại ở dịch quán, Thanh Vân ôm mối tâm sự không ngủ được. Nàng mở cửa đi xuống sân nhỏ sau trạm dịch, nhìn ánh trăng vằng vặc ở trên cao.

Xa hơn một chút, trên tầng hai chính là phòng nghỉ của tướng quân. Lúc mọi người phân phòng nàng chú tâm để ý, giờ phòng đã tắt đèn, có lẽ tướng quân cũng ngủ say rồi nhỉ?

Nhưng nếu như không hỏi rõ, đêm nay sợ rằng nàng sẽ không tài nào chợp mắt được.

Tại sao người khiến nàng trằn trọc không ngủ được lại có thể nằm trong chăn ấm nệm êm, say giấc nồng thế kia cơ chứ?

Thanh Vân càng nghĩ càng ấm ức. Nàng nhặt dưới chân mấy hòn sỏi nhỏ, dùng hết sức mạnh bình sinh ném nó lên khung cửa của căn phòng tầng hai.

“Cạch.

Hòn sỏi va vào cửa sổ rồi lăn lóc rơi xuống. Giữa đêm đen, âm thanh đó khuếch đại lên nhiều lần.

Thanh Vân giật mình chỉ sợ những người xung quanh cũng sẽ bị đánh thức. Nhưng mà chờ đợi một lúc lâu, căn phòng đó vẫn không có động tĩnh. Đèn không được lắp lên, cửa sổ càng không mở.

Chẳng lẽ tướng quân lại ngủ sâu đến vậy? Chẳng phải người ta vẫn nói tướng sĩ thông thường đều ngủ tỉnh lắm sao?

Thanh Vân siết chặt hòn sỏi thứ hai trên tay, nhắm một mắt lại, dồn toàn lực để vung tay lần nữa. Không ngờ còn chưa kịp đưa lên, có một người từ sau đã giữ tay nàng lại.

Giọng nói người kia đượm ý cười: “Nửa đêm nửa hôm không nghỉ ngơi mà lại đến đây muốn luyện tập dẻo dai cho tay thế này?

Thanh Vân giật mình quay người lại, dựa vào ánh trăng nàng có thể nhìn được gương mặt ưa nhìn của chàng lúc này ung dung đến nhường nào, giống như từ đó đến giờ chàng đã nhìn thấy hết mấy chuyện “trẻ con mà nàng đã làm nhưng lại không hề lên tiếng.

Thanh Vân xụ mặt, thấp giọng hỏi chàng: “Chàng xuất hiện sao lại không nói gì? Nếu không phải tìm chàng có việc, ta đâu cần đứng đây giữa gió lạnh thế này.

Khải Phong gật đầu một cái, nghiêm túc đáp: “Là ta thất lễ. Không biết Vân tiểu thư tìm ta có chuyện gì?

Đến lúc này rồi mà chàng ấy vẫn còn gọi mình là Vân tiểu thư.

Thanh Vân cảm giác đầy hoang mang: “Ta muốn hỏi chàng, chuyện này… chuyện đến Phúc Thành cầu thân, đây thực sự là ý chàng hay sao? Chàng có biết sau khi cầu thân rồi, chúng ta sẽ phải thành thân không?

“Có nghĩa là, chàng… ý ta là… chàng có tình cảm gì với ta không? Hay là chàng cảm thấy ta là người thích hợp với hình tượng hiền thê lương mẫu trong lòng chàng? Cũng có thể là để làm vừa lòng trưởng bối trong nhà mà thôi.

Khải Phong ngẫm lại, có lẽ phản ứng của chàng không được quá rõ ràng. Thực ra ngày hôm đó khi nghe Nhạc Nhi nói, trong lòng chàng đã nghĩ rất nhiều chuyện. Nếu như phải sống cùng cô nương này đến suốt cuộc đời, chàng cảm giác mình không hề bị giàng buộc hay miễn cưỡng chút nào. Hơn nữa chỉ cần nghĩ đến việc nàng ấy trở về Phúc Thành, từ nay về sau không còn liên lạc nữa, trong lòng chàng lại hụt hẫng vô cùng.

Sống trong quân doanh đã lâu, chỉ cần xác định được tâm ý của mình, Khải Phong sẽ không lăn tăn, đắn đo gì nhiều cả. Thế là mọi chuyện mới thuận lý thành chương, nhanh chóng tiến triển đến cầu thân.

Chỉ e đã dọa sợ cô nương nhỏ này rồi.

Khải Phong hiếm khi muốn trêu chọc một người đến như vậy, chàng chợt bước thêm một bước tiến gần lại phía nàng, người hơi cúi xuống: “Nàng có biết năm nay ta bao tuổi rồi không?

Thanh Vân bất giác lùi về sau, hơi thở nam nhân lạ lẫm khiến nàng khó mà thích ứng nổi, miệng cũng thành lắp bắp: “Thái mẫu nói… hình như là hai lăm.

“Ta hơn nàng mười tuổi đấy, nàng có biết điều đó nghĩa là thế nào không?

Thanh Vân liên tục lùi về sau, không biết từ bao giờ, lưng nàng đã chạm vào bức tường phía sau, tay người kia cũng thuận thế đặt lên eo của nàng.

Vốn dĩ Khải Phong đã rất cao, khi chàng đứng càng gần, cả người Thanh Vân vốn đã nhỏ nhắn lại càng trở nên nhỏ bé hơn nhiều, giống như một con thỏ nhỏ lọt thỏm trong lồng ngực người kia, mùi hương thanh mát trên người chàng bao phủ khắp không gian xung quanh, khiến nàng chưa kịp thích ứng dẫn đến hít thở cũng không giống bình thường.

Trăng treo trên bầu trời dần lần mình vào trong mây, không gian mờ tối hắt lên gương mặt góc cạnh của người kia cúi xuống, ánh mắt của chàng sáng rực nhìn Thanh Vân.

Thanh Vân ngay lập tức đỏ bừng cả bừng mặt, cuống quýt muốn thoát khỏi tay chàng để trốn về phòng. Nhưng mà bàn tay người kia ôm chặt lấy eo nàng, cố gắng vẫy vùng cách mấy cũng không sao thoát được. Thanh Vân bối rối, nhỏ giọng nài nỉ: “Tướng quân, chàng đang làm gì vậy? Nhỡ ai đi sang thấy thì sao, chàng mau buông ta ra đi.

Tiếng cười khẽ vang lên bên tai ta: “Giữa đêm khuya thế này, có ai lại giống nàng đi ngang qua góc vườn này chứ? Nếu không phải nàng gọi ta xuống đây, chắc chắn ta cũng đã ngủ rồi.

Hóa ra là trách nàng đánh thức.

Thanh Vân hơi giận dỗi, quay đầu sang bên cạnh tránh ánh mắt của chàng. Bàn tay rộng của người kia bỗng nhiên giữ lấy cằm nàng, thình lình, một nụ hôn nhẹ nhàng, mềm mại đặt lên môi.

Chậm rãi, dịu dàng khác hẳn với vẻ ngoài cứng rắn, gai góc của chàng, giống như dòng nước mát chảy qua khe suối nhỏ ngày hè, làm cơ thể đắm chìm vào trong đó, không tự chủ được mà ngã vào lòng đối phương.

Một lúc lâu sau, chàng mới từ từ buông nàng ra. Cảm giác trái tim run rẩy như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Hơi thở của cả hai đều trở nên hỗn loạn, nhưng lại không giấu được cảm giác rất ngọt ngào.

Thanh Vân tựa đầu lên trên vai người nọ, lần đầu tiên gần gũi với nam tử đến thế, nhưng dường như lại không thấy không quen.

Giọng nói trầm khàn thâm thấp của chàng vang lên bên tai:

“Tuổi ta lớn hơn nàng rất nhiều, chắc chắn ta sẽ không vội vàng quyết định. Nếu như trong lòng không có nàng, ta sẽ không đến Phúc Thành cầu thân.

“Bây giờ nàng đã nghe được câu trả lời của ta chưa?