Chẳng mấy chốc, kỳ thi Đình đã đến. Huynh trưởng của Thanh Vân ôn luyện ở trường học có tiếng nhất Kinh thành, được phu tử gửi gắm là một trong những người có khả năng ghi danh bảng vàng trong đợt thi này nhất. Có điều chỉ mấy ngày nữa thôi, Thanh Vân sẽ cùng y quay trở về Phúc thành. Lý do nàng đến Kinh thành đều đã làm xong. Thăm hỏi thái mẫu phủ Quốc công theo lời gửi gắm của tổ mẫu. Mua một số vật dụng mà mẫu thân và tỷ muội dặn dò. Dường như nàng cũng không còn lý do gì nán lại. Mấy ngày sắp tới có lẽ sẽ bận bịu chuyện chuẩn bị ngựa xe, hôm nay Thanh Vân tới tướng phủ từ sớm, mang theo ít lễ vật xem như làm quà tạm biệt mọi người. Thái mẫu nghe nàng nói xong thì lặng người một lúc. Dường như bà và Nhạc Nhi đều đã quen với sự có mặt của Thanh Vân, nghĩ đến chuyện trong viện lại ảm đạm vắng tiếng cười nói thì sao mà nỡ. Thanh Vân bùi ngùi không thôi, nhưng vẫn cố không để rơi nước mắt. Dù chỉ hơn một tháng, nhưng những ngày ở Kinh thành nàng đã được trên dưới Tướng phủ quan tâm hết mực, yêu thương không khác gì con cháu trong nhà. Nhưng suy cho cùng nơi này không phải nhà của nàng, không phải Phúc Thành, dù sớm hay muộn thì nàng cũng phải chia tay với họ. Cho đến hiện tại, tướng quân vẫn hờ hững với nàng. Chuyện tình cảm phải từ cả hai phía, càng không thể cưỡng ép để cầu duyên. Thanh Vân hiểu hết những chuyện này, nhưng không biết từ khi nào, tình cảm của nàng với người đó đã khó lòng giữ được. Lúc chuẩn bị rời phủ, không ngờ nàng lại chạm mặt Khải Phong ở hoa viên. Bộ triều phục rộng thùng thình trên người không hề che đi dáng người cao lớn và vững chãi. Thanh Vân quay sang nói với Nhạc Nhi: “Muội chờ ta một lát nhé. Ta tới từ biệt tướng quân đã. Trong tay áo nàng vẫn còn một chiếc bao gối và cổ tay chuẩn bị vội vàng được làm xong vào tối qua. Lúc đứng trước mặt Khải Phong, nàng mới cảm thấy rõ thế nào về câu nói “ngó sen đứt mà tơ còn vương, chia cắt với người trong lòng càng làm cho trái tim thiếu nữ lần đầu rung động như có trăm ngàn con kiến bò qua khiến cho nàng bứt rứt chẳng thôi. Thanh Vân sụt sịt mũi một tiếng, đưa món quà trong tay áo cho chàng: “Lần trước đã hứa sẽ chuẩn bị thêm bao gối cho tướng quân, may mà làm xong kịp. Tướng quân dùng thử nếu vừa ý, có thể bảo với Nhạc Nhi làm thêm. Ta đã chỉ Nhạc Nhi cách làm bao gối này, bây giờ muội ấy đã có thể làm được thành thạo rồi. Khải Phong gật đầu, đáp lời không để ý: “Đa tạ cô nương. “Hôm nay… Thanh Vân ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ thờ ơ nước chảy mây trôi của người kia, trong lòng lại càng thêm ấm ức: “Hôm nay tiểu nữ tới đây để từ biệt thái mẫu và Nhạc Nhi. Giờ gặp tướng quân rồi, ta cũng muốn cảm ơn tướng quân. Thời gian qua được mọi người quan tâm, nay huynh trưởng đã thi xong, tiểu nữ và y cũng phải quay về Phúc thành rồi. Sau này không biết có còn cơ hội để gặp lại. Mong tướng quân giữ gìn sức khỏe, quan lộ rộng mở, tâm tưởng sự thành. Hình như Khải Phong cũng khá bất ngờ trước lời từ biệt này, nhưng ngẫm lại mới nhớ, đúng là kỳ thi Đình vừa qua, họ cũng không còn lý do gì ở lại. Nhìn xuống mấy miếng vải trong tay, trong lòng chàng bỗng có chút cảm xúc gợn lên, nhưng lại không rõ đó là gì. Thanh Vân khẽ cắn môi ngóng đợi, nhưng đợi mãi lại không thấy người kia nói gì thêm. Đôi mắt của nàng cũng đỏ hoe, giận dỗi: “Ngài không có gì muốn nói với tiểu nữ sao? Khải Phong lặng lẽ nhìn nữ tử trước mặt. Ngày thường nàng ấy vẫn làm nũng với chàng, nhưng chưa lần nào chực khóc như vậy cả. Lồng ngực như bị siết chặt hơn. Chàng khẽ hắng giọng một tiếng, khàn khàn đáp: “Vậy, ta cũng chúc cô nương lên đường bình an, vạn sự tùy tâm. “Chỉ vậy thôi sao? Ngoài mấy lời chúc xã giao đó ra, chẳng lẽ chàng không còn gì để nói. Hơn một tháng nhiệt tình theo đuổi của nàng, thế mà không hề lay chuyển được chàng chút nào sao? Có người nào lại vững như bàn thạch vậy? Thanh Vân mang suy nghĩ dù sao vò đã sứt, mẻ thêm chút nữa cũng vậy mà. Nàng bước lên một bước, khuôn mặt đỏ bừng vì căng thẳng: “Tướng quân không có gì muốn nói ngoài mấy lời chúc đó hay sao? Là chàng không nhận ra tình cảm của tiểu nữ, hay chàng muốn lảng tránh như không hề nhìn thấy. Hoa viên rộng lớn, ngày thường gia nhân lui tới tấp nập vậy mà lúc này lại chỉ có hai người bọn họ, mắt đối mắt yên tĩnh nhìn nhau. Nhạc Nhi đứng nấp sau một khóm hoa, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cố gắng biến bản thân trở nên vo hình nhất có thể. Thanh Vân hỏi tiếp: “Tiểu nữ không mong tướng quân có thể chấp nhận tình cảm của mình. Nhưng dù sao tiểu nữ cũng sắp đi nên vẫn muốn ích kỷ, không giữ lễ tiết một lần, mong mỏi tướng quân có thể cho tiểu nữ một lời dứt khoát. Thời gian qua hẳn tướng quân cũng nhìn ra tâm ý của Thanh Vân, không lẽ ngài không hề có chút rung động nào sao? Nhạc Nhi run tay giật mạnh một chiếc lá. Vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Thanh Vân. Thanh Vân tỷ tỷ không hổ là người thái mẫu tin tưởng nhất, người đầu tiên có thể dũng cảm bày tỏ tình cảm với thúc thúc y như khúc gỗ nhà mình. Khải Phong cũng ngây người mất mấy giây. Chàng buột miệng hỏi lại: “Nàng nói… nàng có tình cảm với ta sao? Còn nữa, nàng ấy nói mình đã bày tỏ tâm ý suốt thời gian qua. Quả thực chàng không hề nhận ra. “Chẳng lẽ tiểu nữ lại mang chuyện tình cảm ra đùa giỡn, có nữ nhân nào mà lại trong đèn thâu đêm để thuê thùa may vá tặng cho người mà mình không thích? Mỗi ngày đều phải gặp được người đó trước lúc rời nhà, mang cho người đó bánh nóng mà mình thích nhất? Khải Phong không khỏi giật mình, bản thân chàng vẫn cho rằng nàng làm những chuyện đó chỉ đơn giản là đang đáp lễ chuyện mình đã giúp đỡ nàng. Tờ giấy mỏng manh giữa hai người rốt cuộc cũng được xé rách rồi. Những hành động chàng tưởng rằng vô thức của nàng ngày trước, giờ hiểu ra mới biết mang đầy tình ý. Lúc nàng cẩn thận gắp thức ăn cho chàng, lúc nàng vén rèm lên, chớp mắt dõi theo, lúc chàng quay về phủ, lần nào cũng thấy nàng ở đó,… Nói trong lòng chàng không có sự rung động thì không phải. Dù sao đây cũng là nữ tử đầu tiên chủ động tìm tới chàng như thế. Những cô nương kinh thành nhiều khuôn mẫu và cũng đầy kênh kiệu, chỉ cần đôi lần không hợp ý, họ sẽ không muốn để mắt tới chàng rồi. Nhờ đó Khải Phong mới tránh được không ít chuyện phiền phức. Chỉ có cô nương này… nhiều lần khiến chàng không biết phải làm sao. “Ta… Khải Phong ngẩng đầu lên, đối diện với với ánh mắt của nàng: “Bây giờ ta đã hiểu tâm ý của nàng rồi. Chuyện này hơi đột ngột… nhất thời ta chưa có chuẩn bị trước… Nhạc Nhi ngồi xổm một bên rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa. Nàng ấy bật dậy, chạy tới gần đứng giữa hai người họ: “Tam thúc à, chuyện này thì có gì mà phải chuẩn bị trước. Thúc chỉ cần đặt tay lên ngực mình tự hỏi, thúc có tình cảm gì khácvới Thanh Vân tỷ không thôi? Nếu không có, thúc cứ sảng khoái từ chối như những lần thúc làm trong quá khứ. Ngày kia tỷ ấy quay về Phúc Thành rồi, xem như từ nay về sau, hai người không còn qua lại nữa. “Còn nếu như thúc có một chút gì đó hơi tiếc nuối, không đành lòng, thúc nên nói rõ lúc này đi, hai người còn tính chuyện sau này. Tiếp tục qua lại hay định thân trước đã, dù sao cũng không thể để nữ tử nhà người ta lỡ dở vì thúc đúng không nào? Nhạc Nhi như một bà cụ non, cảm thấy nếu mình không góp chút công sức, chỉ sợ tam thúc lại dọa Vân tỷ bật khóc rồi bỏ chạy đi mất. Nàng bĩu môi, nói tiếp: “Lúc nào thúc cũng nói bận chuyện quân doanh, không muốn làm cô nương nhà người ta chịu khổ. Nhưng rõ ràng hiện tại là thời gian thái bình thịnh thế. Thúc không được lấy lý do này nữa. Thái mẫu đợi thúc lâu lắm rồi, thích hay không thích, thúc phải một lời nói rõ đi.