Một tuần sau đó, Khải Phong bắt đầu nhận ra tần suất mình gặp Thanh Vân cô nương có hơi nhiều. Mới sáng sớm chuẩn bị bước ra cửa phủ, chàng đã thấy Thanh Vân sang thăm thái mẫu, mang theo bánh ngọt tự tay nàng làm. Nghe nói Khải Phong phải đến quân doanh cả ngày, Thanh Vân rất hiểu chuyện mà đưa cho chàng một gói, dặn chàng lúc nào đói hẵng ăn. Khải Phong không có thói quen ăn đồ vặt, đến bữa sẽ ăn cùng binh sĩ, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt tha thiết của người kia, chàng lại đành đưa tay ra lấy. Nhỡ đâu từ chối nàng trước cổng, nàng lại nằng nặc níu áo hắn, mắt mũi rưng rưng như ngày đó thì sao. Tối hôm đó quay về phủ sớm, không ngờ Thanh Vân vừa mới đi chùa với thái mẫu quay về. Thái mẫu dặn chàng nhớ đưa nàng về phủ, chỉ sợ nữ nhi đi đêm không an toàn. Khải Phong cưỡi chiến mã của mình đi theo sau xe ngựa, thỉnh thoảng lại thấy nàng ấy vén rèm xe, đôi mắt lo lắng nhìn sang đây. Khải Phong đoán có lẽ cô nương này đang vô cùng sợ hãi, không mấy an tâm khi ra ngoài một mình. Chàng bèn thúc ngựa đi tới bên cạnh xe, đổi lấy đôi mắt cười cong cong như trăng khuyết. Lại sang hôm sau đi làm sớm, giữa trưa đi tuần bắt gặp Nhạc Nhi và nàng đi dạo phố. Chàng định đưa họ về phủ rồi mới về doanh trại, không ngờ ngay trước cổng nhà, cô nương ấy lại dúi vào tay chàng thứ gì đó. Đợi đến khi hai người khuất bóng trong phủ rồi, Khải Phong mở tay ra, không ngờ bên trong là một chiếc đai tay. Nhìn lại mới thấy, đai bảo hộ cổ tay của chàng bị sần từ lúc nào không biết. Khải Phong hiếm khi nhận quà của người lạ, đã vậy còn là của một cô nương gia giáo, định bụng trả lại cho nàng ấy nên về sớm một chút. Lúc này Thanh Vân đang dùng bữa tối với thái mẫu trong phòng. Có nàng ở đây, dường như thái mẫu và Nhạc Nhi đều vô cùng vui vẻ, đứng bên ngoài viện mà vẫn nghe được tiếng cười nói râm ran. Khải Phong vào thỉnh an tổ mẫu, được bà giữ lại dùng cơm tối. Nha hoàn nhanh chóng sắp xếp cho chàng chỗ ngồi cạnh Thanh Vân. Lần này Thanh Vân có kinh nghiệm hơn trước, sau nhiều lần tiếp xúc, nàng cũng đoán người này chỉ đang tỏ vẻ lạnh nhạt bên ngoài như vậy thôi, chỉ cần nàng chịu khó làm nũng, thái độ của chàng sẽ mềm mỏng hơn nhiều. Thế là Thanh Vân đổi một đôi đũa khác, gắp mấy món ở xa vào đĩa sạch, đưa tới trước mặt chàng, cười nói: “Tướng quân nếm thử mấy món này xem thử. Ta không biết tướng quân thích món nào nên gắp cả vào đây, nếu có món nào không hợp khẩu vị, tướng quân cứ để lại nhé. Nàng híp mắt nhìn về phía thái mẫu, nụ cười ngọt ngào khiến ai nhìn thấy cũng muốn thương: “Tạ ơn thái mẫu đã quan tâm tới cháu. Lần nào ở lại ăn cơm, món ăn do nhà bếp chuẩn bị đều là những món quen thuộc ở Phúc thành, rất hợp với khẩu vị của cháu. Bà cụ vẫn ngồi theo dõi từ nãy giờ, thấy Khải Phong không phản ứng gì nhiều. Sau khi đưa mắt nhìn sang đĩa thức ăn thì bắt đầu chọn mấy món thịt kho tàu trong đó gắp vào trong chén, ăn ngấu nghiến ngon lành. Nụ cười của bà càng tươi hơn, luôn tay gắp thức ăn cho nàng: “Ngon thì phải ăn nhiều vào nhé. Ta thấy Vân Nhi còn gầy lắm, da mặt hơi xanh xao. Mấy ngày tới cứ thường xuyên sang đây, ta sẽ nói đầu bếp làm thêm nhiều món ngon cho cháu. Nhạc Nhi ngồm ngoàm nhai hết miếng há cảo trong miệng, tấm tắc khen: “Đầu bếp của thái mẫu từng làm việc ở trong Ngự thiện phòng. Bình thường ít khi thái mẫu sai thím ấy chuẩn bị cơm tối lắm, chỉ lúc nào trong nhà có tiệc, tiếp đãi khách quý mới nấu thôi. Vân tỷ tỷ nhớ thường xuyên sang nhé, để muội được hưởng ké chút lộc hiếm hoi này. Thanh Vân càng cười vui vẻ hơn, lúc quay đầu nhìn sang, thấy phần thức ăn trong dĩa đã được người bên cạnh đánh chén xong rồi. Nàng hơi tròn mắt, ngạc nhiên hỏi lại: “Tướng quân ăn hết cả rồi sao? Có vừa miệng không ạ? Tiểu nữu lấy thêm cho tướng quân nữa nhé! Khải Phong chưa kịp ngăn cản, chiếc đĩa bên cạnh chàng lại được vun đầy ắp. Chàng lặng lẽ thở dài, yên lặng ăn hết một bữa tối khá nhiều. Mấy ngày tiếp theo vẫn diễn ra như vậy. Tổ mẫu còn chủ động sai người làm tới nhắc chàng sớm về nhà ăn cơm. Ngay cả phụ thân của chàng là Trấn Quốc công cũng bất ngờ khi nhìn thấy chàng về nhà quá sớm. Sau bữa cơm tối, Thanh Vân sẽ ngồi lại trò chuyện với thái mẫu một hồi, thêu thùa may vá cùng Nhạc Nhi một lúc, sau đó sẽ được Khải Phong hộ tống về phủ theo lời dặn dò của bà. Hôm nay xe ngựa đi ngang qua tửu lâu, đột nhiên phía trong xe vang lên một tiếng kêu dừng lại. Rèm cửa cũng được nàng vén lên. Khải Phong khẽ nhíu mày, giục ngựa tiến lại gần cửa sổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng ngỗng ló ra ngoài, mỉm cười nhìn chàng, dù hơi ngượng ngùng như Thanh Vân vẫn hỏi: “Tướng quân, có phải vừa có ai đó rao bánh rán kép không? Khải Phong không hay ăn đồ ăn vặt ở đây, nhưng chú tâm một lúc cũng nghe thấy có người rao bán bánh rán kép. Chàng khẽ gật đầu: “Đúng vậy, hình như là lão phu đằng kia. Thanh Vân mừng rỡ nói: “Nhạc Nhi vẫn kể với ta bánh rán kép là món ngon nổi danh kinh thành, những khu vực khác còn chưa có. Ta muốn thử nó rất lâu rồi nhưng chưa có cơ hội. Tướng quân có thể mua giúp ta một cái có được không? Khải Phong nhảy xuống ngựa, nhanh chóng bước về phía sạp nhỏ bên lề đường. Bánh rán kép mới ra lò nóng hổi, được đặt trong túi giấy. Lão phu đưa cho chàng hai cái, còn khuyến mãi đổ thêm chút mật, miệng liên tục ba hoa: “Không phải lão nói quá đâu, các cô nương trẻ tuổi rất thích ăn bánh rán kép nhà lão, phải thêm chút mật mới trọn vị. Nói ngon hảo hạng cũng không quá đâu. Khải Phong đưa mấy văn tiền cho lão rồi bước tới bên xe. Rèm cửa vẫn mở hé từ trong. Thấy chàng quay lại, nàng hứng khởi đưa tay ra đón, trong tay cầm sẵn mấy văn tiền. “Đa tạ tướng quân. Ta gửi lại chàng tiền bánh này. Lúc này Khải Phong mới chợt nhớ tới đai bảo vệ cổ tay mà nàng đưa hôm nọ. Mấy lần tính trả lại cho nàng, cuối cùng lại lu bu nhiều việc, có khi lại có người cản trở, đợi mãi không có dịp đưa nàng. Khải Phong suy nghĩ một chút, bèn đáp lại: “Không cần khách sáo. Chẳng đáng bao nhiêu cả. Trước đó cô nương đã đưa đai cổ tay cho ta rồi, ta vẫn không biết nên đáp lễ thế nào. Thanh Vân nghe chàng nói vậy thì thở nhẹ một hơi, khóe môi mím lại không giấu được nụ cười bẽn lẽn khẽ cong lên: “Cái đó… ta để ý không thấy tướng quân dùng nên tưởng chàng không thích. Ta làm chiếc đai đó nhanh thôi. Dạo này đang chỉ Nhạc Nhi may vá nên rảnh rỗi lại làm thêm mấy cái. Tướng quân mang thử xem cần sửa gì không, ta lại làm thêm cho tướng quân thay đổi. Mong chàng đừng chê nhé. Nào có lý được nhận quà lại chê bai như thế. Khải Phong bất giác lắc đầu. Phía sau có một chiếc xe ngựa đang đi tới, xe của họ không thể dừng giữa đường quá lâu. Khải Phong bèn lên leo lên lưng ngựa, thúc ngựa giục phu xe tiếp tục lên đường. Tối hôm đó, khắp không gian trong khoang xe đều là hương vị mật mía ngọt ngào của bánh rán. Tình cờ một cơn gió thoảng qua, cuốn theo mùi hương đó đến gần người cưỡi ngựa cạnh bên. Chàng nghiêng đầu nhìn qua khung cửa sổ, thấp thoáng bóng dáng tiểu cô nương vui vẻ thưởng thức bánh của mình. Đêm dịu nhẹ.