Thanh Vân và Nhạc Nhi được quản gia đưa về bằng xe ngựa trước. Suốt cả đường đi, Nhạc Nhi đều ngồi im lặng bên cạnh nàng. Tâm trạng của Thanh Vân không ổn định, trong đầu óc chỉ toàn là câu nói của Khải Phong trước đó, có phải thực sự chàng đã cười với nàng hay không? Nhạc Nhi nheo mắt nhìn Thanh Vân, nghi vấn trong lòng càng lúc càng chắc chắn. Nhạc Nhi khẽ mím môi, huơ tay trước mặt người kia để gây sự chú ý. Lúc này Thanh Vân mới giật mình, ngơ ngác nhìn sang: “Sao vậy, đã tới Tướng phủ rồi sao? Nàng vén rèm lên nhìn ra ngoài. Bởi vì sự cố nghiêm trọng vừa xảy ra, gần như mọi người đều đổ cả ra đường, đứng thành từng nhóm thảo luận về chuyện đó. Vì thế tốc độ của xe ngựa không nhanh được, rề rà một lúc mới ra khỏi thành tây. Thanh Vân kéo rèm lại, hãy còn ngơ ngác: “Vẫn chưa tới nơi mà. Ánh mắt Nhạc Nhi nhìn nàng lại càng thêm nghiêm trọng: “Đúng vậy, vốn dĩ vẫn chưa tới nhà muội mà. Muội để ý thấy tỷ lạ lắm nhé, khuôn mặt đỏ hây hây như đang tương tư vậy, tỷ lại phủ nhận không có tình ý với đại phu kia, chẳng lẽ người tỷ để ý là người khác? Nhạc Nhi đảo mắt, dáng vẻ như đang suy nghĩ: “Bây giờ nhớ lại, từ nãy đến giờ tỷ có tiếp xúc với ai đâu, ngoài việc chạm tay với tam thúc thì cũng chỉ mỗi mình đại phu đó. Nói tới đây, đột nhiên nàng ấy hơi sững lại, đôi mắt mở cực to, khuôn miệng há hốc không sao khép lại được. “Chẳng lẽ… người đó là tam thúc? Chữ tam thúc cuối cùng bị nàng ấy cao giọng thốt lên, không khác gì hét toáng. Thanh Vân bối rối đưa tay che kín miệng nàng lại, khó xử không biết phải làm sao. “Muội… muội đừng nói to như vậy. Nhạc Nhi nuốt nước bọt một cái, kéo tay của nàng khỏi miệng mình. “Tỷ bảo, muội đừng nói to chứ không bảo là muội nói sai rồi? Có nghĩa là tỷ thích tam thúc của muội thật đó sao? Thanh Vân hơi đỏ mặt, bàn tay mân mê chiếc khăn tay, ngần ngừ một lúc rồi cũng đáp: “Thật ra tỷ chỉ cảm thấy tướng quân rất uy phong, cũng là một nam tử đầu đội trời, chân đạp đất, rất đang để gửi gắm mà thôi. Gương mặt Nhạc Nhi như thể sầu bi, thương xót cho một cô nương tốt đẹp lại sa vào hố lửa, nàng ấy thở dài mấy hơi, hết lòng khuyên bảo: “Tỷ ơi, Vân tỷ tỷ tốt của muội ơi! Tỷ đừng thấy cái mã ngoài của thúc ấy như thế mà bị lừa. Hôm trước không phải tỷ cũng được tận mắt nhìn thấy tam thúc giáo huấn muội rồi sao? Chẳng lẽ tỷ không sợ? Nàng ấy đưa tay đỡ trán, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Thái mẫu mai mối cho tam thúc không phải ít. Các cô nương ở kinh thành cũng giống như tỷ vậy, ai cũng mê muội dáng vẻ hiên ngang tuấn tú của thúc ấy. Nhưng mà chỉ cần qua hai lần gặp mặt, họ đều bỏ chạy ngay. “Để muội kể một người mới gần nhất, tam cô nương nhà Hình thượng thư, xinh đẹp như hoa, cầm kỳ thư họa tinh thông cả. Thái mẫu tổ chức một buổi tiệc trà, mời quý phụ mấy gia đình bằng hữu thân thiết tới. Trời vừa chập tối, thái mẫu lấy lý do tam cô nương có việc đột xuất phải quay về phủ gấp, trời tối không an toàn, bà nhờ tam thúc đưa Hình tiểu thư về. Tỷ biết thúc ấy hành xử thế nào không? Phủ hai nhà cách nhau chỉ khoảng hai con ngõ mà thôi. Thế mà thúc ấy đi phăng phăng phía trước, không buồn quan tâm Hình tiểu thư có theo kịp hay không. Đến khi Hình tiểu thư gọi lại, thúc ấy còn hỏi… “Sao cô nương đi chậm thế? Không phải quý phủ có việc gấp lắm sao? Nhạc Nhi giả lại giọng điệu của Khải Phong, gương mặt nhăn nhó như ăn phải mướp đắng: “Đấy, một con người không hiểu phong tình, không biết bao dung cho nữ tử như thế, sao xứng đáng được mọi người coi trọng. Thanh Vân thoáng mím môi, nhỏ giọng đáp: “Cái này cũng là do tướng quân quá thẳng thắn, không phải là không thể chấp nhận được. Nhạc Nhi lắc đầu nói tiếp: “Đó là tỷ chưa biết chuyện thứ hai. “Lần thứ hai thái mẫu tác hợp cho bọn họ. Trước buổi hôm đó bà đã nói rõ với tam thúc, muốn mai mối thúc ấy cho tam tiểu thư. Thúc ấy cũng không hề phản đối, thuận mệnh mẹ cha tới Nghênh Lương Đình uống trà, ngắm cảnh trên thuyền hoa với Hình tiểu thư. Nhưng mà một canh giờ sau, thuyền hoa cập bến, Hình tiểu thư ôm mặt khóc chạy vào, làm mọi người vô cùng lo lắng. Tỷ tỷ có biết tại sao không? Thanh Vân ngơ ngác lắc đầu, không thể nào đoán được. Dáng vẻ của Nhạc Nhi như thể sao tỷ lường được mức độ mặt dày của tam thúc, nàng ấy nghiêm mặt nói: “Hình tiểu thư muốn tìm chủ đề nói chuyện cùng tam thúc, thế là mới hỏi tam thúc về chuyện lúc thúc ấy đi hành quân đánh giặc. Không ngờ tam thúc lại kể cho nàng ấy nghe chuyện làm loạn của dân chúng Yên Thành. Nghe đâu cảnh tưởng máu chảy thành sông đó vô cùng thảm thiết, ngay cả nam nhân cũng không dám nhìn nhiều. Dọa Hình tiểu thư sợ mất mật, từ đó không muốn nhắc lại chuyện làm mai này nữa. Thanh Vân cũng chỉ là một tiểu cô nương rất nhát gan, nghe chuyện đâm chém vẫn thấy sởn da gà, sắc mặt của nàng hơi tái đi một chút, gắng gượng giải thích: “Có khi… tướng quân cảm thấy những chuyện này thú vị, nên mới đặc biệt chia sẻ với người ta. Nhạc Nhi nhìn nàng như thể chỉ sợ rèn sắt không thành thép: “Vậy tỷ cảm thấy, một nam nhân không tinh ý, thiếu quan tâm như vậy có thể làm trượng phu tốt được không? Muội thì không chắc rồi đấy nhé. Bây giờ cô nương nào ở kinh thành cũng sợ tam thúc cả, thái mẫu đang muốn tìm mối ngoài kinh thành nữa đấy. Nhạc Nhi còn định nói nhiều hơn, nhưng xe ngựa vừa lúc dừng lại trước cổng phủ tướng quân, nàng ấy bịn rịn bước xuống, còn hẹn Thanh Vân dịp khác cùng đi chơi. Lúc này, phu xe mới đưa Thanh Vân về căn viện nhỏ mà nàng đang ở lại. Câu chuyện của Nhạc Nhi cũng khiến Thanh Vân nhiều suy nghĩ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng phải lòng một người, hơn nữa nếu muốn thành đôi nàng còn phải chủ động theo đuổi hắn, tương lai sắp tới không biết sẽ gian truân thế nào. Nhưng mà chiều hôm đó, huynh trưởng của nàng từ học đường trở về, kể lại chuyện binh đoàn của tướng quân đã giải quyết xong đống đổ nát thế nào, sắp xếp cho người dân sống ở đó ra sao. Nghe nói tình hình trị an được thiết lập rất tốt. Tài sản của tiệm trang sức cũng đã được kiểm kê đầy đủ, không thiếu một món nào. Tuy nhiều trang sức bằng ngọc hư hại không hề nhẹ, nhưng giữ được nhiêu đó chủ tiệm cũng đã phải đội ơn trời đất rất nhiều rồi. Thanh Vân càng nghe lại càng thêm cảm phục. Hình tượng của tướng quân trong lòng nàng to lớn biết bao nhiêu, sao có thể bị đôi chút khuyết điểm che lấp được. Hơn nữa, một người mạnh mẽ như vậy càng cần có bóng hồng để chăm sóc kia mà. Quyết tâm trong lòng Thanh Vân lại nhiều hơn một chút. Nếu như người đó không mở lòng thì cũng không sao cả, chỉ hơn tháng nữa thôi nàng sẽ về quê cũ, lúc ấy hai bên đều không phải khó xử. Một anh hùng trong thoại bản bước ra, người trong mộng mà nàng luôn tìm kiếm, bây giờ có cơ hội, chẳng lẽ nàng lại dễ dàng thoái lui sao? Nghĩ vậy, Thanh Vân quay về phòng thật sớm, chong đèn đến khuya soạn ra một tập kế sách theo đuổi người trong mộng. Ngày mai nàng sẽ tới tướng phủ nhờ thêm sự giúp đỡ của Nhạc Nhi và thái mẫu, một ngọn gió mới từ Phúc Thành như nàng, biết đâu kết quả lại bất ngờ.