Lúc Thanh Vân dìu Nhạc Nhi chui ra khỏi con đường hẹp không khác gì lỗ chó mà các binh sĩ đã dựng nên, được hít thở không khí trong lành ở bên ngoài, nàng cảm giác như mình vừa mới được hồi sinh lần nữa.

Không gian phía dưới kệ tủ của cửa hàng quá nhỏ, nhưng nhờ kết cấu vững chắc của chiếc tủ, hai chiếc tủ xung quanh còn đổ tới tạo nên thế ba chân, nhờ vậy họ mới tìm được nơi trú ẩn tương đối an toàn khi nhà sập.

Lúc binh sĩ vào giải cứu mọi người, cánh cửa tủ bị kẹt cứng không sao đẩy ra được, tiếng la hét của họ cũng giữ kín ở trong, không ai phát hiện ra nơi này còn mấy người sót lại.

May là Thanh Vân nhanh trí, lấy cây trâm bằng bạc trên đầu mình, liên tục cạy vào mép cửa, từ đó mới tạo ra khe hở, giúp họ thoát ra ngoài.

Nhạc Nhi vừa mới được ra ngoài, nhìn thấy lão tổng quản và nha hoàn đứng đợi, nàng ấy không giữ bình tĩnh nổi, ôm lấy hai người họ bất khóc, vừa gào lên uất ức: “Dọa chết ta rồi, dọa chết Nhạc Nhi rồi. Hu hu hu, sau này ta không dám ra ngoài chơi nữa mất.

Thanh Vân bị thương ở trên tay, ống tay áo nhuốm máu đỏ rực. Mấy đại phu xung quanh đều đang bận cấp cứu cho người bị thương nặng, Thanh Vân cũng không dám làm phiền. Nàng bèn bước sang một bên, để khoảng trống cho nhóm binh sĩ bắt đầu tháo giỡ tòa nhà đó.

Tầm mắt nàng nhìn về phía chàng tướng quân cao lớn đang chỉ huy tìm kiếm những người còn đang mắc kẹt. Giọng chàng lúc hạ lệnh nghe uy phong lạ thường. Có vẻ nhóm binh sĩ đều sợ chàng thì phải. Khải Phong đưa mắt nhìn đến đâu, họ đều nhanh chân làm việc ngay đến đó.

Bất chợt, người kia ngoái đầu lại, nhìn về phía Thanh Vân.

Giống như một học sinh bị lão phu tử điểm danh, cả người Thanh Vân chợt cứng đờ, thẳng lưng, căng thẳng nhìn về phía đó.

Người kia chợt quay người lại, bước chân nhanh chóng đi tới trước mặt nàng, ánh mắt lướt từ gò má nhợt nhạt của cô nương nọ xuống đến ống tay áo vẫn còn đang nhỏ máu.

“Bị thương sao?

Thanh Vân giật mình, vội vã lắc đầu: “Không có ạ, chỉ một chút xíu thôi. Lát nữa về tiểu nữ sẽ tự băng bó lại.

Khải Phong đưa tay tóm lấy một binh sĩ vừa mới chạy ngang qua: “Đại phu bận hết rồi sao? Còn ai đang trống không?

Binh sĩ nọ chỉ tay tới khoảng trống cách đó không xa, nhanh nhẩu đáp: “Vẫn còn một vị đại phu mới tới, đang phụ giúp ở bên kia đấy ạ.

Nhìn theo hướng tay của người nọ, quả nhiên có một nam tử người gầy ốm nhom, xách theo thùng thuốc sơ cứu cho mọi người ở đó.

Khải Phong gật đầu, thả cho cậu ấy đi. Lúc này, chàng mới đưa mắt: “Sang chỗ kia băng bó lại đi. Không làm sớm sẽ bị thương nặng hơn, không chừng sau này sẽ để lại sẹo.

Thanh Vân gật đầu như trống bỏi: “Tiểu nữ biết rồi, đa tạ tướng quân quan tâm.

Đến lúc chạy được một đoạn xa, đại phu nọ thấy nàng đi tới cũng vội vàng bày thuốc vải, vải sạch ra, Thanh Vân ngồi xuống ghế mà vẫn cảm giác tim mình không chịu nổi. Gò má bất giác lại đỏ lên: “Kỳ lạ, sao trước mặt chàng mình cứ thấy run rẩy vậy chứ?

Đại phu trẻ tuổi đang băng bó cho nàng giật nảy mình, bàn tay cứng đờ giữa không trung. Hắn lắp bắp một hồi: “Cô nương… cô nương nói gì vậy? Ta và cô nương chỉ mới vừa gặp nhau, chẳng lẽ lối sống của người dân kinh thành thoáng đến vậy, qua một ánh mắt đã chủ động tỏ tình?

Thanh Vân ngẩn ra một lúc mới hiểu người kia có ý gì, nàng xua tay liên tục: “Không có, ta đang nghĩ chuyện khác chứ không phải đang nói với đại phu đâu.

Ánh nhìn của vị đại phu kia vẫn đầy vẻ ái ngại, nhưng hắn vẫn tiếp tục động tác trên tay, luôn miệng từ chối: “Ta nói cái ngày không phải có ý gì đâu nhé. Nhưng mà gia huấn nhà ta có quy định, phải chú tâm sự nghiệp, thành tài mới thành gia lập thất. Ta còn phải trau dồi học hỏi rất nhiều trong y đức, không thể đáp lại tình ý của cô nương. Mong cô nương sớm ngày tìm được người thương mới.

Thanh Vân nghẹn họng không biết phải nói gì. Nàng đã giải thích như vậy nhưng hình như vị đại phu này không muốn tin lời nàng.

Đã vậy nàng không nói gì thêm. Dù sao sau cơn sang chấn lúc vừa rồi, tâm trạng thấp thỏm của nàng còn chưa bình yên lại, nàng đâu còn hơi sức quan tâm người ta nghĩ gì về mình nữa.

Đại phu Chí Tùng cảm giác như nàng đang thẹn quá hóa giận, hắn vừa quấn băng xong thì thở dài một hơi, ra chiều suy nghĩ lắm: “Thôi được rồi. Nếu cô nương đã có lòng như vậy, ta sẽ suy nghĩ thêm. Cô nương cứ về nhà suy nghĩ, đừng suy sụp quá.

“Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được, nếu ta có đồng ý cũng là đồng ý cho chúng ta có cơ hội làm quen tiếp xúc mà thôi. Còn chuyện cưới hỏi bây giờ còn quá sớm.

Vừa mới nói dứt lên, sau lưng Thanh Vân đã vang lên một tiếng đầy hoảng hốt.

“Cái… cái gì?

Sau lưng nàng, Nhạc Nhi đang tròn mắt, há hốc miệng đưa tay chỉ về phía hai người, giọng run lên sợ hãi: “Tỷ… Thanh Vân tỷ tỷ, tỷ tự định ý chung thân sao?

“Không có.

Thanh Vân vội vàng kéo Nhạc Nhi lại, bàn tay đưa lên miệng ra dấu nhỏ giọng với nàng ấy.

Vẻ mặt khổ sở không để đâu cho hết. Nhưng mà Nhạc Nhi vẫn chưa bình tĩnh lại, chất giọng cao vút tiếp tục nói như chốn không người: “Muội vừa mới nghe được…

Đúng lúc đó, một bàn tay to lớn ngăm ngăm vòng sang từ bên cạnh, che kín cái miệng nhỏ anh đào của nàng ấy.

Nhìn theo cánh tay lực lưỡng và khỏe mạnh, lên chút nữa là gương mặt đăm chiêu, bất lực của Khải Phong, chàng hắn giọng một tiếng, răn dạy: “Đại tẩu dạy cháu như thế nào? Phong phạm của một tiểu thư đâu rồi? Không nói tới chuyện hét to la lớn chốn đông người, đây là chuyện liên quan tới danh tiết của nữ tử, cháu có thể nói to ầm ĩ đến vậy sao?

Nhạc Nhi bị tam thúc răn dạy thì co rúm người lại, không dám ho he nữa.

Thanh Vân cảm thấy chuyện hiểu lầm của mình càng lúc càng nghiêm trọng. Hơn nữa lần này, người đó lại còn là tướng quân.

Khải Phong nói xong cũng quay người đi ngay, bỗng dưng bị một bàn tay vươn ra níu áo lại.

Trên ống tay áo màu đỏ sậm có một bàn tay trắng nõn nhỏ xinh, hai ngón tay bấu nhẹ một phần nhúm vải. Thanh Vân mím chặt môi, không kịp suy nghĩ kỹ mà đã giải thích ngay:

“Mong tướng quân đừng hiểu lầm, ta không có tự định chung thân, cũng không có liên quan gì với đại phu này cả. Rõ ràng ta cũng chỉ mới gặp hắn ở kinh thành thôi mà.

Ngay cả tên của hắn là gì còn không biết, vậy mà ngay cả vấn đề danh tiết cũng bị lôi ra rồi.

Đại phu Chí Tùng không quên tự thanh minh cho mình, hắn lúng búng nói: “Đúng đấy, bọn ta không liên quan gì đâu. Cô nương này tỏ tình với ta mà ta còn không chịu đồng ý đây này.

Nói rồi, một nạn nhân trong vụ sập tòa nhà rên rỉ vì đau, hắn phải vội vàng chạy sang kiểm tra tình hình của người đó.

Thanh Vân muốn nói thêm gì đó, nhưng dường như bây giờ nàng có nói gì thì cũng không thích hợp. Nàng càng không thể nói, lúc nãy ta đang nghĩ về tướng quân, chẳng may buột miệng khiến đại phu kia hiểu lầm như thế được.

Dáng vẻ bối rối bất lực của nàng làm Khải Phong phải nhìn thêm mấy bận. Cô nương nhỏ đỏ bừng cả mặt vì uất ức, môi bĩu lại như một cái miệng bình, nhưng bàn tay níu lấy vạt áo chàng vẫn không chịu buông ra.

Khải Phong chợt giữ lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo khỏi ống tay áo, đáy mắt thoáng ý cười: “Ta tin tiểu thư. Bây giờ ta phải tiếp tục đi cứu trợ, có gì đợi về phủ rồi nói sau.