Rất nhanh hai người đã gặp lại Nhạc Nhi theo lời thái mẫu tới đón nàng đi thăm thú kinh thành. Xe ngựa đi thẳng tới thành Đông, dừng lại trước một cửa hàng trang sức nổi tiếng. Thanh Vân vén rèm xe nhìn thử. Giữa phố xá sầm uất, Dương Châu Nhất Tiệm nổi bật cả một vùng. Mấy phụ nhân và tiểu thư quần áo là lượt, nối tiếp nhau ra vào cửa tiệm. Nhạc Nhi bước xuống xe ngựa trước, hào hứng giới thiệu với Thanh Vân: “Vân tỷ tỷ nhìn mà xem, tiệm này luôn đi tiên phong mấy kiểu trang sức mới, gần như cô nương nào trong kinh thành cũng phải sở hữu một món quà trong cửa tiệm này cả. Thái mẫu bảo muốn mua tặng tỷ một chiếc vòng, mấy vòng ngọc của thái mẫu đều là kiểu ngày xưa, chỉ sợ lỗi thời tỷ sẽ không vừa ý. Cho nên bà mới bảo muội dẫn tỷ tới đây hôm nay đấy. Thanh Vân nghe vậy thì giật mình từ chối: “Không được đâu. Rõ ràng là tỷ tới thăm hỏi thái mẫu, sao lại để thái mẫu chi tiền được? Lát nữa về phủ tỷ sẽ lựa lời để từ chối thái mẫu. Nhạc Nhi không cho nàng cơ hội từ chối, nhanh chóng kéo Thanh Vân vào cửa tiệm. Hàng ngàn món đồ trang sức, vòng tay, ngọc bội, bội diêu đập vào ngay trước mặt, chất liệu từ vàng bạc, ngọc trai cho đến đá quý, ngọc thạch, lấp lánh đủ màu. Thanh Vân cũng là nữ tử, lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều trang sức xinh đẹp như thế, nàng thích đến mức không nỡ dời mắt đi. Nhạc Nhi cười hì hì, cầm một chiếc vòng tay chạm khắc hoa mai, trông rất đơn giản lại vô cùng đặc biệt. “Vân tỷ tỷ thấy chiếc vòng tay này thế nào? Đây là sản phẩm mới ra mắt của cửa tiệm đấy. Thanh Vân mới ướm thử trên tay, quả nhiên là nổi bật hơn nhiều so với chiếc vòng ngọc bích nàng đang đeo. Một cô nương bán hàng trong tiệm cũng không tiếc lời khen ngợi: “Đúng thế ạ, chiếc vòng này hợp với cô nương quá. Trông trẻ trung hơn cái cũ rất nhiều. Vòng này nhẹ hơn, cũng thuận tiện khi đi lại, cô nương không sẽ bị va đập, trầy xước hay bể vỡ. Thanh Vân còn chần chừ chưa biết phải lựa chọn thế nào, đột nhiên một tiếng hét kinh hoàng của nữ tử vang lên trong cửa tiệm, khách khứa xung quanh đồng loạt la hét rồi hoảng loạn chạy đi. Thanh Vân và Nhạc Nhi bị họ đẩy ra xa. Nhạc Nhi vừa định thần lại đã vội vàng hét to, cố gắng chen chúc chạy về phía nàng: “Thanh Vân, Thanh Vân tỷ tỷ, chạy ra ngoài nhanh. Chạy ra ngoài. Thanh Vân cũng phản ứng lại ngay, chạy theo đám đông ra khỏi tiệm. Cửa tiệm bằng gỗ lâu đời gần như rung chuyển theo đám người. Khói bụi từ trên trần nhà liên tục rơi xuống. Trong lòng Thanh Vân lại có một dự cảm không hay. Cánh cửa nhỏ chen chúc đầy người, người phía trước không cách gì thoát được, người phía sau lại liên tục đẩy tới. Thanh Vân bị họ dồn ép ở chính giữa, ngẩng đầu lên trên cũng không sao thở được. Nhạc Nhi đứng cách nàng khoảng tầm hai người nữa. Nàng hoảng sợ ngước mắt nhìn lên, thấy mấy tấm ván gỗ ở lầu hai liên tục xuất hiện mấy vết nứt, chỉ sợ không thể trụ nổi bao lâu nữa. Ngoài đường đang vào lúc cao điểm, có mấy chiếc xe ngựa cùng lúc chạy ngang qua, một chiếc trong đó còn va quệt với đứa bé qua đường, phụ mẫu của đứa bé đang đòi mời quan phủ giải quyết. Thế là người dân quanh đó càng tập trung lại đây, nghe tiếng nhốn nháo phát ra từ Dương Châu Nhất Tiệm, không ít người tò mò cũng muốn vào trong xem, cuối cùng mới gây ra tình trạng chen chúc chật cứng như nút thắt ngay lại trước cổng cửa tiệm này. Đám đông ồn ào cũng át đi tiếng la hét thất thanh từ hai tầng lầu trên cửa tiệm vọng xuống: “Sắp sập rồi, tòa nhà sắp sập rồi. Tránh ra đi mà. “Rầm một tiếng. Có một phụ nhân mập mạp lấy hết can đảm nhảy từ trên tầng hai xuống, lao vào sạp đựng rau dưa của bà thím sát bên, nhờ đó mà chỉ xây xát nhẹ. Bà định thần lại sau một thoáng bàng hoàng rồi khàn giọng ré lên: “Tránh ra đi. Tòa nhà sắp sập rồi, không còn trụ được bao lâu đâu. “Cái gì? Lúc này, rốt cuộc cũng đã có người nghe thấy tiếng. “Tòa nhà sắp sập rồi à? Ôi làng nước ơi! Đám người hoảng loạn bắt đấu chen nhau chạy cách cửa tiệm càng xa càng tốt. Nhưng mọi chuyện đã không còn kịp nữa, ngay lúc nhóm người đầu tiên vừa chạy được ra ngoài, hai tầng lầu phía trên đã không chống chịu nổi, đổ sập xuống phần móng phía dưới. Thoáng chốc, cả ba tầng lầu của cửa tiệm trang sức xa hoa bậc nhất kinh thành cứ thế biến thành một đống hoang tàn trong chớp mắt. “Nhanh, nhanh cứu người ở trong đó ra, nữ nhi của ta vẫn chưa ra ngoài được, mọi người hãy cứu lấy nó với. Tiếng gào thét của người nhà đang đứng đợi bên ngoài. Mấy thanh niên trai trang thay phiên nhau gỡ từng tấm gỗ phía trên xuống, tìm cách đưa người ở trong ra. Binh lính và sai nha được báo tin rất nhanh. Dù sao ngay giữa kinh thành, xảy ra một tình huống hi hữu như vậy cũng khiến cho lòng người sợ hãi. Tướng quân Khải Phong và binh sĩ ở doanh trại đóng quân sát kinh thành cũng được lệnh nhanh chóng chạy tới đây chi viện. Đại phu khắp kinh thành đã túc trực bên ngoài, liên tục sơ cứu, chữa trị cho những người vừa mới được cứu ra. Khải Phong đứng trước đống hoang tàn, nhíu mày nhìn tình hình cứu nạn. Do tòa nhà chưa bị sập hoàn toàn, vẫn còn một hai trụ chống đỡ tạo ra khoảng trống ở bên trong, cho nên những người trong đó vẫn chịu được. Có điều người bên ngoài muốn tạo đường vào trong lại vô cùng khó khăn. Đột nhiên, có người kéo nhẹ ống tay áo của chàng. Khải Phong nghiêng đầu sang, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của quản gia ở nhà. Ông nói ngay, không đợi nổi: “Phong tướng quân, Nhạc tiểu thư và Thanh tiểu thư đang đi mua đồ ở trong tiệm, lão nô không thấy hai người chạy ra ngoài, chỉ sợ… chỉ sợ cũng bị mắc kẹt bên trong rồi. Bàn tay đang để bên hông của chàng thêm siết chặt: “Tạm thời đừng để chuyện này truyền đến tai tổ mẫu. Ta sẽ cho người nhanh chóng đưa họ ra ngoài. Nhóm binh sĩ của Khải Phong đã có kinh nghiệm khơi thông địa đạo, họ nhanh chóng dựng được một lối đi khá hẹp. Mấy binh sĩ có dáng người nhỏ nhất nhanh chóng cúi người chui vào trong. Quả nhiên, chưa đầy một khắc sau, đã có mấy người mắc kẹt lần lượt bò ra ngoài. Quản gia đứng bên sốt ruột nhìn chăm chăm. Mỗi lúc có một người chui ra, ông lại nhảy lên nhìn cho rõ. Hơn ba mươi người đã được cứu, binh sĩ chạy ra báo tin những người còn lại đa số đều đã bị thương nặng, họ cần di chuyển bằng cáng ra. Quản gia lại càng thêm lo lắng. Có phụ nhân bị xà nhà đập vào chân, có người bị gãy cả bả vai, cũng có người đã bất tỉnh nhân sự, cần đại phu cứu chữa. Nha hoàn đi cùng bắt đầu khóc tức tưởi cạnh bên. Không biết Nhạc tiểu thư đâu rồi, nếu như tiểu thư có chuyện gì, chỉ sợ nàng ấy không sống nổi. Ngay cả chuyện bảo vệ tiểu thư cũng không xong, có khi còn bị đuổi cả ra khỏi phủ. Lại thêm một canh giờ nữa, binh sĩ thông báo sẽ vào kiểm tra lần cuối cùng, nếu như không còn ai khác nữa, họ sẽ cho dỡ tòa nhà từ bên ngoài, tìm kiếm người ở dưới đống đổ nát. Điều đó có nghĩa là, những người còn lại chỉ e không còn hi vọng sống. Nha hoàn không kìm nổi nức nở ngã quỵ xuống đất. Từng giây phút trôi qua không khác gì đang dằn vặt tra tấn những người ở bên ngoài. Đột nhiên, tiếng binh sĩ mừng rỡ hét lên: “Vẫn còn, vẫn còn năm người nữa.