Bữa cơm tối hôm đó ở phủ Tướng quân diễn ra trong bầu không khí vô cùng vui vẻ. Lão thái quân ngồi ở ghế chủ vị. Phòng ăn trong viện của bà chỉ kê năm sáu ghế, chủ yếu là mấy người cháu bà vẫn thường thương yêu. Ngoài Khải Phong và Nhạc Nhi ra, huynh trưởng của chàng là Khải Thiên cũng được bà gọi tới. Vị trí trái phải ngồi cạnh bên lão thái quân dành cho hai cô nương. Bên cạnh Khải Phong là Thanh Vân, tiếp đến là một vị cô cô trong phủ, cuối cùng là Khải Thiên ngồi sát bên muội muội của mình. Lão thái quân gắp cho Thanh Vân một miếng thịt cá đầu, cá um măng tươi rói nên mùi thơm phức. Bà cụ cười hiền bảo: “Cô nương còn nhỏ thì phải ăn cá thật nhiều. Cháu đừng sợ béo, tuổi bây giờ béo một chút mới có da có thịt. Cháu đừng học theo phong cách của mấy cô nương gia nơi kinh thành này đấy. Thanh Vân ngoan ngoãn gật đầu, trông vô cùng hiểu chuyện: “Cháu nghe lời thái quân, sẽ ăn ngon miệng ạ. Khải Phong ngồi thẳng hệt như dáng ngồi trong quân doanh, bàn tay cứng đờ cố gắng làm chậm tốc độ ăn của mình. Bình thường, chỉ những dịp trọng đại hoặc lễ tết, chàng mới dùng bữa với gia đình. Một phần là vì công vụ bận rộn, một phần lại là vì cách ăn của chàng khác biệt với mọi người rất nhiều. Chỉ cần hai ba món, và hai ba lần cơm là đã xong, nào cần bày mâm vàng bát ngọc, mười bảy mười tám món trên bàn. Vì thế khi nhìn thấy cô nương ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn cơm, mỗi lần cho vào miệng chỉ một chút thức ăn, từ từ tốn tốn ăn hết phần thịt cá trong bát, chàng lại thấy giống như con thỏ nhỏ, dễ bắt nạt vô cùng. Thanh Vân không dám đưa mắt nhìn đi đâu. Nhưng khóe mắt liếc thấy người bên cạnh chỉ gắp lui tới một món rau và thịt, nàng lại nghĩ phải chăng tướng quân ngại mình đang ở đây, không dám vươn tay gắp mấy món xa hơn. Vì thế, không đợi nha hoàn phục vụ, nàng chủ động gắp một miếng sườn rim, đặt vào cái đĩa bên cạnh chàng. Đôi mắt trong veo nhìn người nọ: “Sườn rim này rất ngon, ta để ý nãy giờ chưa thấy tướng quân dùng, mời tướng quân dùng thử xem có hợp khẩu vị của ngài không. Ngay trong chớp mắt, không khí trên bàn ăn như đóng băng toàn bộ. Câu nói của Thanh Vân không có gì không ổn. Nhưng rõ ràng đây là giọng điệu của một gia chủ dành cho khách quý tới nhà chơi. Trong khi Tướng phủ là nhà của Tướng quân, một người ngoài như nàng còn chủ động mời hắn khi dùng bữa. Điều kinh khủng thứ hai khiến mọi người chấn động hơn là, lão thái quân từng giữ không ít tiểu thư ở kinh thành dùng bữa trong nhà mình, cũng không ít lần gọi Khải Phong tới dự. Trừ những hôm bận bịu, Khải Phong cũng không dám làm xấu mặt tổ mẫu nhà mình. Có điều nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm như cục đá của chàng, không bao giờ chủ động bắt chuyện với ai, các cô nương ấy đều lấy làm sợ hãi, cuối cùng đều tự mình từ bỏ. Bà cụ là người bình tĩnh lại nhanh nhân, gương mặt tươi cười rạng rỡ như hoa, vội vàng căn dặn: “Đúng thế, bao nhiêu món ngon bên này, mọi người đều thử hết đi nhé. Nếu không với tới có thể bảo nha hoàn gắp đồ cho. Ý cười trong mắt khiến bà như trẻ ra vài tuổi, còn tinh nghịch nháy mắt với Thanh Vân một cái, tỏ ý khen ngợi nàng. Khải Thiên cũng nhận ra bà cụ rất thích cô nương Thanh Vân này, gần như ngay lập tức, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua ba người ngồi đói diện một phen, hào hứng tham gia vào câu chuyện. Khải Thiên cười nói: “Cả tướng phủ đều biết tam thúc không thích người khác can thiệp vào chuyện ăn uống của thúc ấy. Cho nên nha hoàn trong phủ mới không dám phục vụ lúc ăn cơm. Lần này nể mặt có Thanh tiểu thư ở đây, thúc phải ăn thật ngon vào nhé. Khải Phong trầm mặt liếc mắt nhìn người kia một cái. Thấy hắn không những không sợ mà còn cười hí hứng giống như có được chỗ dựa rồi. Chàng cũng không tiện phát cáu trên bàn ăn, đành phải gắp miếng thịt kia lên, không quên nói: “Đa tạ Thanh tiểu thư. Trần mỗ tự lo được. Tiểu thư chớ nhọc lòng. Miếng thịt rim đậm đà ngọt lịm, nhưng với người đã quen ăn thanh đạm như chàng, mùi vị này lại có phần quá mức. Đầu mày nhíu lại khó có thể nhận ra. Thanh Vân liếc nhìn qua, tự nhủ trong lòng hình như đây không phải là món mà chàng thích. Thế là từ đó về sau, Thanh Vân chỉ cắm đầu ăn cơm, ngay cả lúc dùng trà tiêu thực, nàng cũng kiệm lời đi rất nhiều. Lão thái quân dùng bữa xong xuôi thì được người hầu đưa vào nghỉ. Hôm nay có khách quý đến chơi, bà vui vẻ hơn nên mới ngồi được lâu thêm một chút. Một nha hoàn đi tới cúi người nói nhỏ với Thanh Vân: “Tướng phủ đã chuẩn bị xe ngựa, đậu sẵn bên ngoài cổng rồi. Thanh tiểu thư đã muốn về chưa ạ? Thanh Vân tới đây từ buổi chiều, tính ra cũng ở lại khá lâu. Nàng vội vã gật đầu: “Ta xin phép về luôn, nhờ cô nương báo với phu xe giúp. Nhạc Nhi nghe vậy thì tiếc nuối không thôi, nài nỉ Thanh Vân hôm nào lại đến, hiếm khi nàng ấy mới tìm được một người nói chuyện hợp ý đến như vậy. Nha hoàn chuẩn bị sẵn đèn lồng, đưa Thanh Vân đi qua dãy hành lang khúc khuỷu. Lúc ra gần tới cổng, nàng nhìn thấy tướng quân Khải Phong vừa thay y phục khác, chuẩn bị lên ngựa đi ra ngoài. Nhớ tới chuyện lúc nãy, Thanh Vân bất chợt nhanh bước chân, chạy vội theo sau: “Xin tướng quân dừng bước. Động tác nhảy lên lưng ngựa của Khải Phong hơi chững lại, chàng quay đầu lại, vẻ mặt vẫn lạnh tanh. Thanh Vân không thấy chàng nói gì thì chủ động lên tiếng: “Cái đó… về chuyện lúc nãy trong bữa ăn, ta xin tạ lỗi với tướng quân vì đã gắp cho ngài một món ngài không thích. Nhắc tới việc này, Thanh Vân thoáng cúi đầu xấu hổ: “Do đã quen với nếp sinh hoạt trong nhà, lần này vào kinh lại làm theo như vậy, quả thực không phải phép. Mong tướng quân đừng trách. Dường như chính Khải Phong cũng không hiểu được nàng đang nói tới chuyện gì cả. Sững lại vài giây, chàng mới hỏi lại: “Món ăn nào cũng được nhà bếp chuẩn bị công phu cả, nào có chuyện là thích hay không thích. Chẳng qua ta chỉ quen dùng thức ăn thanh đạm mà thôi. Tiểu thư không cần quá bận lòng. Nghĩ lại giọng điệu như vậy hơi lạnh nhạt, Khải Phong đành phải giải thích thêm: “Ta tòng quân từ nhỏ, trên đường đánh giặc nhiều lúc chỉ có cây rừng và lương khô mà thôi. Những món ăn này đã là sơn hào hải vị rồi, dĩ nhiên ta sẽ không kén chọn. Thanh Vân khẽ thở phào một hơi, đôi má hồng chúm chím dần hiện lên ý cười. Biết chàng không giận, nàng mới dạn dĩ ngẩng đầu lên, cười nói: “Tiểu nữ rất thích được nghe chuyện lãnh binh đánh giặc. Nếu khi nào có dịp, tướng quân không bận rộn gì cả, không biết có thể có cơ hội được nghe ngài kể chuyện đôi câu? Thấy chàng hơi sững lại, Thanh Vân bối rối xua tay nói: “Đương nhiên tiểu nữ biết tướng quân bận rộn như thế nào, cũng không dám làm mất khoảng thời gian quý báu của tướng quân. Tiểu nữ chỉ là… tò mò một chút, nếu không có cơ hội cũng không sao. “Vậy… vậy tiểu nữ xin phép đi trước. Ngày hôm nay đã làm phiền Tướng phủ nhiều. Đợi ngày tới, tiểu nữ sẽ mang quà sang đáp lễ. Câu cuối còn chưa dứt, Thanh Vân đã xách làn váy lụa xanh ngọc biếc hấp tấp leo lên xe ngựa ở phía sau. Rèm cửa vừa buông xuống, nàng mới dám đưa tay lên xoa ngực. Cảm giác bí bách đến mức hít thở không thông khó chịu hơn bao giờ hết. Nhịp tim như con nai chạy loạn liên tục khiến nàng không biết phải nói gì bây giờ. Cuối cùng lại thốt nên mấy câu từ sáo rỗng. Thanh Vân rầu rĩ gục đầu vào thành xe. Không biết trong mắt tướng quân, nàng có phải là một cô nương vô phép vô tắc, lại tham lam đòi hỏi hay không nữa?