Trong sảnh chính nằm ở chính giữa Tướng phủ, người hầu lặng lẽ đứng bên ngoài, để không gian riêng tư cho gia chủ nói chuyện.

“Phong Nhi nhà ta hơi lớn tuổi hơn cháu một chút, năm nay nó đã hai mươi chín, tuy nhiên trong nhà không có phòng thê thiếp, càng không có thói trăng hoa, đàn đúm ở bên ngoài. Cháu có thể hoàn toàn yên tâm.

“Không phải thằng bé là cháu trai nên bà mới nói tốt cho nó. Từ nhỏ tới lớn, nó chỉ một lòng xông pha chiến trường giống phụ thân của mình. Bao nhiêu mối hôn sự sắp thành đều bị câu ‘không biết ngày trở về’ của nó làm cho chạy mất dạng. Nếu không những người bằng trang lứa với nó bây giờ đã có mấy mặt con, làm gì có chuyện một mình đi về như nó vậy.

Lão thái quân đã sống hơn nửa đời, rất giỏi nhìn sắc mặt đoán ý, bà nhắm chắc cô bé này cũng có cảm tình với Khải Phong nhà mình. Vì vậy bà mới trò chuyện thêm:

“Tính tình thằng bé cũng rất tốt, kiên nhẫn, chăm lo cho người nhà, thanh liêm chính trực, chỉ là ở trong quân doanh đã lâu, có lẽ không giỏi làm cho nữ tử thích.

Bà cụ đưa khăn tay lên chấm chấm hai bên mắt: “Lão thái quân đã từng này tuổi rồi, mong ước duy nhất là được nhìn thấy chất nhi mà thôi. Bà và tổ mẫu của cháu đã quen biết từ lâu, hai nhà cũng hiểu rõ gốc gác. Nếu như chuyện mà thành, chẳng phải là thân càng thêm thân hay sao?

Rốt cuộc Thanh Vân cũng hiểu rõ ý bà, nàng đỏ mặt tía tai, ấp úng đáp: “Nhưng mà… cháu chỉ sợ mình không xứng với tướng quân. Hơn nữa… hình như tướng quân cũng… ngài ấy hình như không hề có ý gì với cháu…

Lão thái quân cười lớn, nhanh chóng ngắt lời nàng: “Nào có, nào có. Với ai thằng bé cũng vậy cả. Mấy cô nương trước dẫn tới nhà, vừa nhìn thấy từ xa nó đã vắt chân lên cổ chạy từ lâu. Làm gì có chuyện tới nói đôi ba lời. Hơn nữa, cháu cũng là thiên kim tiểu thư dòng chính của Thanh gia, Phúc Thành, sao có thể nói không xứng được. Bà chỉ hơi lăn tăn một chút về bối phận. Nếu như tính đúng, hẳn cháu phải gọi nó là thúc thúc mới phải.

“Thúc thúc sao? Cái này… Thanh Vân bối rối không để đâu cho hết. Người ta thường hỏi cách nhau ba tuổi như cách một thế hệ, đằng này hai người lại hơn kém những mười bốn tuổi, hơn nữa thân phận còn khác biệt như thế!

Lão thái quân xua tay tỏ vẻ không để ý, tiếp tục cổ vũ ý chí của Thanh Vân: “Cái đó cũng chỉ là xét theo vai vế thôi, tuy hai nhà chúng ta giao tình thân thiết nhưng không phải chung huyết thống, chẳng qua chỉ là xưng hô mà thôi. Cháu không cần phải bận tâm quá chuyện đó.

“Vân Nhi à, thái quân chắc chắn sẽ ủng hộ cháu hết mình, tạo điều kiện cho cháu tiếp xúc với Phong Nhi. Ta già rồi, nhưng cũng không phải là không hiểu lý lẽ. Ta biết muốn lên duyên phu thê cần duyên phận. Nhưng mà duyên phận cũng tại nhân. Nếu như người cố gắng, ắt hẳn trời đất sẽ tác thành. Xem như cháu đồng ý nguyện vọng cuối cùng của bà già trước lúc nhắm mắt xuôi tay đi?

Thanh Vân ngơ ngác được bà cụ dẫn đi một vòng lớn, sau đó lại ngơ ngác gật đầu. Đến lúc bà cụ thỏa mãn thả nàng đi, để lão tổng quản dẫn nàng đi dạo một vòng quanh phủ làm quen trước, nàng mới dần dần định thần lại.

Vậy là nàng đã đồng ý một nửa cho mối hôn sự với tướng quân rồi?

Nàng… nàng đâu dám chứ!

Mặc dù tướng quân quả thực không khác gì người tình trong mộng của nàng cả, nhưng chàng lại như vì sao sáng trên cao, nàng có bắc thang cũng không thể chạm đến. Nếu nàng thuận theo mối hôn sự này có phải sẽ khiến mọi người cười chê không?

Phủ Tướng quân rộng gấp đôi Thanh phủ, lão tổng quản dẫn nàng đến một viện nhỏ cạnh bên một hồ sen thơm ngát, sau khi bảo nàng đứng đợi trong giây lát, tổng quản vào trong viện báo tin.

Chưa đầy một khắc sau, một cô nương mặc hồng y thêu cánh bướm rực rỡ từ trong viện chạy ra.

Gương mặt trắng nõn như ngọc sứ, đôi mắt phượng sáng rực đang nhìn về phía nàng.

Tiểu cô nương không hề thấy xa lạ, nàng chạy tới trước mặt Thanh Vân, nắm lấy tay nàng rồi cười hỏi: “Thanh Vân tỷ tỷ, muội là Nhạc Nhi, muội chỉ cách tỷ có một tuổi thôi, là cháu gái của vị tướng quân uy vũ ngoài kia đấy.

Lúc nhắc đến tam thúc nhà mình, Nhạc Nhi còn bướng bỉnh nhíu mũi lại, tỏ rõ vẻ chê bai.

Nhưng mà nàng lấy lại tâm trạng rất nhanh, hí hửng dắt tay Thanh Vân đi về phía trước: “Nào nào, để muội dẫn tỷ đi dạo chơi quanh phủ. Thực ra cũng chẳng có gì cả, đi tầm một khắc là hết thôi. Muội thích đi dạo ngoài thành hơn, sông hồ, rừng núi, hùng vĩ biết bao nhiêu. Còn có thể cưỡi ngựa rong ruổi trên đồng nữa. Có điều tam thúc hiếm khi đồng ý lắm. Lần này tỷ tỷ đến, muội sẽ nài nỉ với thái quân, xin bà ra lệnh cho tam thúc dẫn bọn mình đi chơi.

Hai người đi qua ba viện tử, đến viện nhỏ tiếp theo, Nhạc Nhi bất giác nhỏ giọng hẳn: “Đây là Tử Thanh cư của tam thúc. Tỷ nhìn mà xem, toàn cây là cây, không có một khóm hoa nhúm quả, trông tẻ nhạt muốn chết.

Nhạc Nhi còn đang bĩu môi chê bai, đột nhiên miệng nàng cứng đờ lại, há hốc giật mình nhìn bóng người vừa mới xuất hiện sau gốc cây.

Vẫn là trang phục võ tướng như lúc nãy, trong tay chàng cầm theo một nhánh đào ươm.

Cả người Nhạc Nhi co rúm lại, sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, cúi mặt chào hỏi: “Con chào tam thúc.

Thanh Vân cũng bị giật mình giống như nàng, gần như theo bản năng, nàng luôn miệng gọi theo người bên cạnh: “Cháu chào tam thúc ạ.

Lời ra khỏi miệng, nàng mới nhận ra mình gọi nhầm, thế là vội vàng chữa lời lại: “Không phải, là chào tướng quân ạ, tướng quân kiện khang.

“Kiện khang không phải là lời chúc dành cho mấy cụ ông lớn tuổi sao?

Bây giờ nàng lại hấp tấp dùng nó cho một người cao lớn lực lưỡng, hoàn toàn không thấy cần thêm “kiện khang làm gì cả.

Thanh Vân chưa từng thất thố đến như vậy, nàng bối rối đỏ cả mắt, ngẩng đầu lên muốn giải thích với đối phương.

Nhưng không ngờ ánh mắt nàng lại chạm phải một đôi mắt thăm thẳm đượm rõ ý cười.

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt cương nghị giảm đi đôi chút, nhiều hơn đôi phần thân thiết, cũng bớt đi mấy phần xa lạ.

Chất giọng trầm khàn làm lòng nàng chợt run lên một thoáng: “Kiện khang sao?

Ánh mắt chăm chú của chàng khiến đầu óc Thanh Vân như rối loạn, vẻ đường hoàng, chững chạc ngày thường không còn sót lại một chút nào.

Thanh Vân mím môi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: “Thái quân nhờ Nhạc Nhi muội muội dẫn tiểu nữ đi quanh phủ thăm thú, tình cờ ngang qua viện của ngài. Mong tướng quân đừng trách.

“Tam thúc thản nhiên gật đầu, chấp nhận lời chào hỏi của nàng, chàng còn trấn an: “Được rồi, hai đứa đi chơi tiếp đi.

“Vâng ạ.

Nhạc Nhi toan bỏ chạy thì bị chàng tóm lại, đầu mày hơi nhíu chặt, giọng điệu trưởng bối dặn dò nàng: “Trời còn đương nắng, cháu bảo nha hoàn lấy thêm hai cây dù, đừng để khách quý bị cảm nắng.

Nhạc Nhi cũng thấy vừa rồi mình đã qua loa quá. Nàng ấy vội vàng vâng dạ rồi dặn dò nha hoàn làm theo ngay.

Thấy tam thúc không còn ý kiến gì khác nữa, Nhạc Nhi giống như được giải thoát, vội vã kéo tay Thanh Vân chạy khỏi đó.

Đi được tầm vài thước, Thanh Vân chợt quay đầu nhìn lại, thấy chàng vẫn đứng đó nhìn theo họ, lắc đầu bất lực với vẻ trẻ con của hai người.

Thái độ của chàng ấy như vậy… hình như không ghét nàng là mấy. Có lẽ nàng vẫn còn hy vọng mối hôn sự của họ sẽ thành, phải không?

Đi được một đoạn xa, Nhạc Nhi mới dừng lại thở dốc. Nàng ấy quay sang bên, giật mình hối lối: “Sao tỷ tỷ mặt đỏ bừng thế này? Là do ta kéo tỷ chạy xa quá phải không?