Kinh Thành, năm Trọng Bảo thứ ba.

Đầu thu, trời trong gió nhẹ, hàng cây hai bên đường dần chuyển màu vàng úa, sức sống mỏng manh như định sẵn chờ ngày lìa cành.

Một chiếc xe ngựa lọc cọc chạy trên đường. Tiếng phu xe ghìm ngựa làm nó phải hí lên thành tiếng, xe ngựa yên ổn dừng lại trước phủ Tướng quân.

Hôm nay là ngày mừng thọ của Trấn Quốc công, Thanh Vân là cháu họ đàng ngoại xa từ Châu Dương đến dự. Theo bối phận, Thanh Vân phải gọi phu nhân của Trấn Quốc công là lão thái quân, tuy tổ mẫu của nàng chỉ là biểu tỷ của bà, nhưng từ nhỏ tới lớn, quan hệ giữa hai người lại rất tốt, dù ở xa vẫn liên tiếp thư từ. Mối quan hệ đó được vun đắp tiếp nối tới đời mẫu thân nàng.

Nhân dịp lần này huynh ruột của nàng là Thanh Ngọc lên kinh thi cử, Thanh Vân cũng được cho đi cùng, mang theo quà tới Tướng phủ hỏi thăm.

Tướng phủ vốn có tiếng cần kiệm, ngay cả trong dịp trọng đại như mừng thọ Trấn Quốc công, họ cũng chỉ mời bạn bè thân thiết và họ hàng mà thôi. Hơn nữa Thanh Vân tới sớm hơn giờ hẹn một canh giờ, vì vậy trước cửa Tướng phủ hơi vắng vẻ.

Thanh Vân đưa bái thiếp cho người gác cổng rồi đứng chờ một lúc, quản gia của Tướng phủ mới hồ hởi ra sau, tươi cười chào đón nàng: “Thanh tiểu thư đã tới rồi sao, thái quân chờ người mãi. Xin người dời bước theo tiểu nhân tới chính điện, thái quân đã đợi ở đó rồi.

Đây là lần đầu tiên Thanh Vân tới kinh thành, cũng là lần đầu tiên nàng bước vào Tướng phủ. Mặc dù rất tò mò khung cảnh ở xung quanh, nhưng Thanh Vân lại không dám đảo mắt, sống lưng ưỡn thẳng bước theo quản gia của Tướng phủ. Tổ mẫu của nàng đã dặn, đến kinh thành cũng không được quên mình là tiểu thư dòng chính của Thanh gia, không được làm điều gì ảnh hưởng tới dòng tộc, người ta lại mắng bà nhà họ không biết dạy dỗ lễ nghi, phép tắc.

Đi chừng nửa khắc, rốt cuộc quản gia cũng dừng chân, cúi người cung kính: “Xin mời tiểu thư vào trong, thái quân đang ngồi thưởng trà trong sảnh chính.

Thanh Vân khẽ cười cảm ơn ông. Ánh mắt thoáng đảo qua rường cột chạm khắc nguy nga rồi nhanh chóng cúi đầu, nhẹ nhàng bước qua ngưỡng cửa.

Lúc dừng lại giữa phòng, Thanh Vân khụy gối đúng quy củ, nhẹ giọng nói: “Thanh Vân thỉnh an lão thái quân, chúc thái quân khỏe mạnh, an khang ạ.

Một tiếng cười từ ái vang lên bên trong sảnh: “Sao lại khách sáo như thế này? Nào, lại gần đây cho thái quân nhìn thử.

Thanh Vân lại gần bên cạnh ghế quý phi, dè dặt ngẩng đầu lên. Lúc này nàng mới nhìn rõ người trước mặt.

Lão thái quân đã ngoài sáu mươi, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng nhanh nhẹn, làn da được chăm sóc kỹ nên không có nhiều đồi mồi, vết nám giống như những bà cụ khác, có điều chắc chắn không thể thoát khỏi quy luật của thế gian. Dù có già đi, nhưng bà vẫn là một phụ nhân sang trọng, đầy quyền lực.

Thanh Vân mím môi, đáp nhẹ: “Con không dám vô lễ với thái quân ạ. Tổ mẫu ở nhà đã dặn, xem thái quân như tổ mẫu của mình, phải cung kính không được quên phép tắc.

Lão thái quân nghe vậy thì nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Bà cười lớn: “Đúng là chất nữ được Thanh thị yêu thương nhất, quả nhiên khiến người khác quý mến. Nếu Vân Nhi đã nói vậy, thế thì cháu phải xem nơi đây như nhà mình, đừng khách sáo nhé.

Lão thái quân cực kỳ hợp ý với Thanh Vân, hai người nói chuyện suốt buổi chiều. Bà nghe nàng kể cảnh sắc ở Phúc Thành, cả những chuyện thú vị gặp phải trên đường đi, tiếng cười nói không ngớt vang lên từ sảnh chính.

Khải Phong vừa từ quân doanh về. Hôm nay là ngày mừng thọ của tổ phụ, chàng cũng sắp xếp để về sớm một chút. Theo thường lệ, Khải Phong tới sảnh chính để chào tổ mẫu trước, không ngờ hôm nay lại có một vị khách ở đây.

Lúc này toan bước ra thì lại không phải phép, thế là chàng đành đi thẳng, cúi người chắp tay theo lễ: “Cháu không biết tổ mẫu đang tiếp khách, làm phiền nhã hứng của hai người rồi.

Lão thái quân khẽ cười, hào hứng nói: “Không phiền, không phiền. Cũng không phải là người xa lạ gì. Phong Nhi lại đây để tổ mẫu giới thiệu.

Khải Phong ngước mắt lên, chạm vào mắt chàng là một khuôn mặt non nớt trong veo, đôi mắt như mắt nai, nhìn chàng đầy ngơ ngác.

Chính Thanh Vân cũng không biết bây giờ nàng thất lễ thế nào. Có lẽ là vì từ khi sinh ra cho tới nay, nàng chưa từng thấy một người mặc trang phục của võ tướng sẽ có dáng vẻ ra sao.

Võ phục ôm lấy cơ thể khỏe khoắn và rắn rỏi, cánh tay cơ bắp trông vô cùng mạnh mẽ. Nhìn lên chút nữa là gương mặt góc cạnh và cương nghị của chàng. Cho dù làn da hơi rám nắng nhưng lại không giấu được vẻ điển trai, phóng khoáng hơn người.

Lão thái quân liếc mắt nhìn hai người bọn họ, đột nhiên lại thấy hơi buồn cười, bà lên tiếng: “Đây là Thanh Vân, cháu gái của Thanh tỷ tỷ, bằng hữu lâu năm mà tổ mẫu vẫn thường nhắc với cháu. Lần này con bé lên kinh cùng huynh trưởng, hiếm khi có dịp ghé thăm nhà ta, cháu phải làm phận chủ nhà, rảnh rỗi thì dẫn con bé đi dạo chơi nhiều nơi. Tổ mẫu đã dặn dò rồi đấy.

Lúc thái quân cất lời, Thanh Vân mới giật mình, cúi đầu dời mắt.

Gương mặt đỏ ửng, lan đến tận mang tai. Không ngờ nàng lại quên mất lễ nghi, ngẩn người nhìn một nam tử khác lâu đến vậy.

Khải Phong thoáng ngừng lại một chút rồi mới nói: “Cháu ngày thường vẫn ở lại quân doanh, không biết nhiều nơi thăm thú ở kinh thành. Nhưng đạo đãi khách không thể bạc, cháu thiết nghĩ tổ mẫu nên gọi Nhạc Nhi tới đây. Dù sao con bé cũng biết đủ khắp ngõ ngách ở kinh thành, việc này không làm khó được Nhạc Nhi đâu.

Nhạc Nhi là con gái của huynh trưởng Khải Phong, được cả nhà thương yêu nên quậy phá tung trời, ngay cả tổ phụ cũng bó tay hết cách.

Lão thái quân biết chàng lại đang tìm lý do, thế là lập tức chặn lời chàng: “Dĩ nhiên, Nhạc Nhi cũng không thể thiếu phần. Mấy tửu lâu, tiệm vải hay trang sức ở đây sẽ do con bé dẫn Vân Nhi thăm thú, nhưng còn những chỗ khác ngoại thành, hồ Vĩnh Xương chẳng hạn, để hai nữ tử ra ngoài thì không mấy an toàn, vì thế ta mới nhờ đến con đấy.

Ánh mắt bà nhìn chàng đau đáu, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý, như thể cho dù cháu có tìm ra được lý do nào đi nữa, ta cũng có thể nghĩ ra kế sách chế ngự cháu.

Khải Phong khẽ hắng giọng, không còn cách nào khác đành cúi đầu nhận mệnh: “Cháu sẽ nghe ý tổ mẫu, chắc chắn sẽ tiếp đãi Thanh Vân tiểu thư tận tình, chu đáo.

Thanh Vân nghe chàng nói vậy lại càng đỏ mặt hơn. Lão thái quân nhìn dáng vẻ cô nương nhỏ bẽn lẽn nhìn trộm cháu trai nhà mình, càng nghĩ lại càng thêm vừa ý.

Khải Phong nói xong cũng cáo từ rời khỏi. Lão thái quân không quên dặn dò: “Hôm nay nhà ta có khách quý. Lát nữa cháu nhớ sang đây ăn tối đấy. Gọi cả Nhạc Nhi sang cùng nữa.

“Vâng ạ.

Rốt cuộc Khải Phong cũng thuận lợi rời đi.

Lúc này, lão thái quân mới ngồi gần, nắm lấy tay Thanh Vân, hỏi thẳng: “Thanh Vân năm nay đã mười lăm, vừa hay đến độ cập kê. Không biết Thanh tỷ tỷ đã tính toán chọn mối hôn sự nào cho cháu rồi.

Gò má cô nương chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi căng mọng ửng hồng không khác gì đào mọng. Dù hết sức ngượng ngùng, nhưng Thanh Vân vẫn giữ đúng phép tắc, quả thực là một cô nương được gia đình dạy bảo đàng hoàng.

Nàng cẩn thận đáp: “Thưa thái quân, mẫu thân nói đợi chuyến này huynh trưởng thi Đình xong, mẫu thân mới tính chuyện hôn sự cho cháu ạ.

Nghe vậy, lão thái quân khẽ cười: “Vậy cháu thấy Phong Nhi nhà ta như thế nào?