Phượng Phi Vân xứng danh là thế ngoại đào nguyên, hơn nữa linh khí ở đây cực thanh thuần, rất thích hợp cho việc tu luyện, nâng cao công lực. Phượng Nhã đang ngồi vắt vẻo trên cành cây ngô đồng, phóng tầm mắt ra xa cũng chẳng có gì ngoài đám mây và hạc. Ngày thường nàng vẫn chê cảnh sắc ở đây quá nhàm chán, bây giờ lại có thể ngồi hàng giờ đờ đẫn, không biết tâm trí đã lạc đến nơi nào. Cô cô Phượng Minh nghe có người báo lại thì cũng tìm đến đây. Bà nhảy lên tán cây, ngồi xuống bên cạnh nàng. Tay đưa lên vuốt ve mái tóc mây của cháu, bà cười hỏi: “Cháu đi đâu mấy ngày nay, mấy đứa tìm mà không thấy. Phượng Nhã vẫn không dời mắt đi, uể oải đáp: “Không đi đâu cả ạ. Cháu xuống nhân giới vài hôm, nghe nói ở đó có mấy nơi rất đẹp. Cháu đến nhìn xem thử. Cô cô Phượng Minh nghe nàng nói vậy thì bật cười: “Lần trước dạo chơi ở nhân giới quay về, cháu còn bám lấy ta kể ba ngày ba đêm, ta phải lấy cớ tu luyện mới giữ cho tai mình yên ổn, sao lần này về lại trầm ngâm như thế? Phượng Minh như nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt nhìn nàng thoáng trầm ngâm: “Nếu không phải vì cảnh, ắt là do vì người. Phượng Nhã, cháu còn nhớ trước kia cô từng dặn dò cháu thế nào khi cháu xuống nhân giới lần đầu tiên không? Phượng Nhã không hiểu sao cô cô lại nhắc đến chuyện này, nàng nhìn cô cô với ánh mắt khó hiểu. “Người thường và tiên nhân nhiều khác biệt. Tuổi thọ, suy nghĩ, chí hướng,… rất nhiều thứ khác nhau. Cơ thể phàm nhân chỉ có thể chống chịu đến khoảng sáu mươi năm. Nếu người đó không quyết lòng tu đạo, tránh sao khỏi đạo kiếp luân hồi. Cho dù gặp lại trong kiếp mới, đó có phải là người ta từng gặp nữa không, có lẽ chỉ có trời mới biết. Phượng Minh khẽ thở dài: “Ta từng gặp không ít tộc nhân của Phượng tộc đem lòng yêu người phàm. Vui vẻ bên nhau được mấy ngày, cuối cùng lại dành hết cả đời để nhung nhớ một người rồi dùng thời gian dài đằng đẵng của chính mình để chưa vết thương ấy. Ta không thể cản họ không được yêu đương, nhưng ta mong mọi người phải chuẩn bị tinh thần, biết trước mình cần phải đánh đổi những gì. Phượng Nhã tiu ngỉu, lung lay cây cỏ dại trong tay: “Cháu hiểu ạ. Nàng biết cô cô đang lo ngại điều gì. Cô sợ nàng yêu phải phàm nhân, cuối cùng không thể bước tiếp cùng người đó. Nhưng lo lắng của cô không thể thành hiện thực, bởi vì phàm nhân mà nàng yêu, người đó lại đâu có yêu nàng! Bốn kiếp theo đuổi, từ thanh mai trúc mã lớn lên bên cạnh chàng cho đến người giúp đỡ, hỗ trợ chàng nhiều nhất, sau cùng còn là người khiến chàng căm hận nhất. Cho dù thân phận nào đi nữa, giữa họ chưa từng có tình cảm nam nữ. Phượng Nhã buông một tiếng thở dài, nũng nịu tựa đầu vào lòng cô cô: “Tình yêu là duyên phận phải không cô? Phượng Minh buồn cười, xoa đầu nàng: “Đúng vậy. Tình yêu là duyên phận. Nếu như hai người có duyên với nhau, dù thế nào đi nữa, họ cũng về với nhau. Còn nếu là vô duyên vô phận, cho dù trả giá nhiều thế nào, chỉ sợ cũng khó mà chung lối. “Vậy nên ta đừng nên cưỡng cầu, vừa khổ người cũng chẳng vui ta, có những hạnh phúc chỉ cần nhìn người đó vui là được. Cô cô thấy nàng không nói gì nữa, bà cũng im lặng để cho nàng suy nghĩ. Những gì cần nói bà đã nói cả rồi, chỉ mong nàng hiểu được ít nhiều. Thực ra lúc Phượng Nhã bỏ về quê nhà Phượng Phi Vân phần nhiều là do nàng giận dỗi. Tại sao nàng đã cố gắng nhiều như vậy, lúc cuối đời Bùi An lại chỉ nắm lấy di vật của Đinh thị mà thôi. Hơn nữa cả bốn kiếp đã qua, dù nàng không có hay giữ được ký ức, dù nàng nhiệt tình theo đuổi hay lẳng lặng ở bên, Thiên Quân cũng không hề có chút tình cảm nào với nàng. Là số trời trêu ngươi, hay do hai người vốn vô duyên vô phận? Có khách quý đến thăm nên cô cô Phượng Minh phải ra điện tiếp đón. Phượng Nhã tiếp tục ngồi vắt vẻo trên cây. Đột nhiên, một bóng trắng lướt tới dừng lại trước mặt nàng. Người kia chạy vội đến mức đầu tóc rối loạn, áo quần nhăn nhúm, chớp mắt hai cái Phượng Nhã mới nhận ra người đó là Bạch Vô Thường. Nàng giật mình thảng thốt: “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Bạch Vô Thường ho sặc sụa mấy cái rồi rưng rưng nhìn nàng: “Phượng Nhã cô cô à, ta tìm ngài đến khổ. Ngài có biết canh phòng ở Phượng Phi Vân nghiêm ngặt thế nào không? Ta không có cách nào vào được cả. Phượng Nhã tỉnh táo đáp: “Nhưng không phải ngươi đã vào rồi sao? Thiết nghĩ ta nên tìm người phòng cố lại hệ thống canh phòng ở Phượng đảo mới được. Bạch Vô Thường cười khan: “Không cần, không cần đâu. Ta vào được là do ta nhanh nhạy, giả làm người hầu theo chân đoàn khách từ Đông Hải tới thăm mà thôi. Mong cô cô đừng trách. Phượng Nhã cũng không có tâm trí nào để trách mắng hắn ta. Nàng rầu rĩ đáp: “Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì? Đừng làm phiền ta dưỡng tâm tu luyện nữa. Lúc này, Bạch Vô Thường mới vội vàng nói vào chuyện chính: “Cô cô của ta ơi, có chuyện gấp ta mới phải đường đột chạy tới đây thế này. Cô cô nhanh tới cứu Thiên Quân đi ạ. Nếu ngài không tới, chỉ sợ kiếp này của Thiên Quân sẽ thê thảm lắm thay. Phượng Nhã nhíu chặt mày, nhìn hắn không tin tưởng: “Kiếp số của Thiên Quân là thiên định, có công đức từ mấy kiếp sống trước hỗ trợ, sao có thể thê thảm như ngươi nói? Đừng nói xàm nói bậy nữa. “Những gì ta nói đều là thật cả mà. Bạch Vô Thường khổ tâm không thôi: “Cô cô không biết đấy, kiếp này Thiên Quân đầu thai vào một Tướng gia như kiếp trước, nghe đâu cũng tiếp tục kế thừa sứ mệnh rong ruổi sa trường của cha ông. Thấy đã tới tuổi thành gia lập thất, có mấy người làm mai cho Thiên Quân mấy mối, trong đó người đang chiếm thế nhất chính là cô nương chuyển thế của Dương Huệ năm xưa. Nghe được cái tên quen thuộc này, Phượng Nhã trợn ngược mắt: “Dương Huệ? Nàng ta lại tiếp tục bám lấy chàng à? Cái nết gian xảo độc ác đó sao mà thay đổi được? Bạch Vô Thường vội gật đầu nói tiếp: “Đúng là như thế. Kiếp này nàng ta cũng mưu mô như xưa. Mấy tiểu thư nhà khác tài đức vẹn toàn không kém, thế mà bị nàng ta dùng mưu hèn kế bẩn, người bị gả vội, người mất hết thanh danh. Chỉ sợ lần này nàng ta sẽ đắc thủ, cưới được Thiên Quân mất. “Nếu lấy phải một con rắn độc như nàng ta, chẳng phải kiếp này của Thiên Quân xem như bỏ hay sao? Cô cô nhẫn tâm nhìn cảnh đó thật à? Vẻ mặt bình thản của Phượng Nhã đã không còn giữ được. Nàng cắn chặt môi, đôi mắt đảo quanh liên hồi, trong đầu có vô vàn suy nghĩ. Không được! Dù nàng đã quyết tâm buông tay, không cưỡng cầu mối nhân duyên này nữa. Nhưng chẳng phải trước kia nàng đã thề với lòng, sẽ giúp Thiên Quân độ kiếp thành công rồi hay sao. Nàng không thể đem con bỏ chợ như thế được. Thế là Bạch Vô Thường còn đang định hít sâu một hơi, bắt đầu một bài tình cảm sụt sùi mới thì cánh tay hắn đã bị người ta siết chặt, cân đẩu vân dịch chuyển không gian lôi hắn lao thẳng xuống địa phủ với tốc độ ánh sáng. Chỉ một chớp mắt sau, hai người đã đứng trước mặt nồi canh của Mạnh Bà. “Đừng nói nhiều nữa. Nhanh chuẩn bị cho ta đi đầu thai. Dứt lời, Phượng Nhã cầm lấy bát canh trên tay của Mạnh Bà, uống cạn một chén đầy. Bạch Vô Thường mặt mày hân hoan, vội vã dẫn đường đi trước: “Mời cô cô đi theo hướng này.