Phượng Nhã ngơ ngác nhìn những gì vừa diễn ra trên tấm kính Lăng Hoa, bần thần một lúc vẫn không sao tin nổi.

Tại sao mà… tại sao mà Bùi An lại ra đi như thế?

Khung cảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là rạng sáng hôm đó Bùi An trở về nhà, chàng ngồi trước án thư, tay cầm một nút thắt đồng tâm lấy ra trong hộc tủ. Đầu chàng ngửa ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Phượng Nhã nhìn chằm chằm nút thắt đồng tâm trong tay chàng, cảm giác đau nhói lại thêm rõ ràng trong lồng ngực.

Phải chăng, nút thắt đó là của thê tử chàng. Giờ đây, mối thù đã trả, cuộc sống của Dương Huệ nơi nước Phỉ xa xôi quả thực sống không bằng chết, ma ma sai việc của nàng ta sẽ bị Đại lý tự giải quyết. Chuyện doanh trại chàng cũng bàn giao xong.

Thế giới này không còn gì vướng bận với chàng, cho nên chàng mới muốn rời đi đoàn tụ cùng nàng ấy.

Bạch Vô Thường đứng bên cạnh nàng cũng há hốc miệng ngỡ ngàng.

Nhưng mà hắn ta bình tĩnh lại rất nhanh, vội vàng nói với Phượng Nhã: “Cô cô à, nếu Thiên Quân đã xong một kiếp số, chắc hẳn Hắc Vô Thường sẽ dẫn ngài ấy xuống địa phủ nhanh thôi. Cô cô phải nhanh chóng đầu thai, nếu không thì sẽ không kịp mất.

Thiên Quân rời khỏi thân xác của Bùi An, ký ức của kiếp số vẫn còn hỗn loạn. Chàng bần thần một lúc mới nhìn sang bên cạnh, thấy Hắc Vô Thường đã tận tụy đứng bên. Khác với mọi lần, Hắc Vô Thường cười nhẹ, chỉ về phía đám mây trắng đằng xa:

“Thưa Chiến thần, Ngọc Hoàng và Vương Mẫu nương nương đến thăm ngài đó.

Gương mặt Thiên Quân không cảm xúc, bước về phía họ: “Phụ hoàng, mẫu hậu.

Vương Mẫu nương nương xót con. Chỉ mới nhìn thấy kết thúc bi thảm của chàng thôi bà đã không kìm nổi nước mắt.

“Con của ta, sao con lại muốn trải quanhững thứ bi ai này kia chứ? Để mẫu hậu lấy mấy viên linh đan thần dược của Thái thượng lão quân, cho con quên hết ký ức ở đây nhé.

Thiên Quân khẽ lắc đầu: “Con vẫn ổn, thưa mẫu hậu. Những chuyện này không đáng để người phải bận tâm, làm mẫu hậu phiền lòng rồi.

Vương Mẫu nương nương đưa tay lau nước mắt: “Ta và phụ hoàng của con vẫn luôn theo dõi kính Lăng Hoa trên thiên đình. Ti Mệnh tinh quân nói công đức mà con xây dựng được qua bốn kiếp đã nhiều hơn người khác, có thể không cần hoàn thành hết ba kiếp số còn lại nữa đâu. Việc quan trọng bây giờ là lên Thiên đình, phụ hoàng và mẫu hậu đã chuẩn bị cho con Vân Liên trận, có khả năng giảm bớt nỗi đau của lôi kiếp…

Thiên Quân chợt cắt ngang lời bà: “Con cảm ơn mẫu hậu đã lo lắng cho con. Nhưng mà con sẽ hoàn thành xong bảy kiếp ở nhân giới rồi mới quay về được. Tính ra so với thời gian trên thiên đình cũng chỉ đôi ba ngày mà thôi. Không chậm trễ gì đâu.

Ngọc Hoàng vẫn luôn giữ yên lặng từ nãy đến giờ, rốt cuộc ông cũng mở lời: “Trong hai kiếp gần đây, con có cảm nhận được chuyện gì bất thường không? Phụ hoàng và mẫu hậu xuống thăm con lần này cũng là vì Ti Mệnh tinh quân cảm nhận được có khí tức kì lạ trong đợt lịch kiếp này của con, lo lắng có thế lực muốn quấy phá, cản trở. Con thấy như thế nào?

Đầu mày của Thiên Quân bất chợt hơi nhíu lại. Đúng là chàng cũng cảm thấy có bất thường. Nhưng dường như sự kỳ lạ đó vẫn luôn cố gắng giúp chàng lịch kiếp nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn chứ không hề quấy phá.

Giống như nữ tử hỗ trợ chàng tiêu diệt thổ phỉ, nhưng cuối cùng nàng lại trở thành kiếp số của chàng, cũng là người vô tội đầu tiên vì chàng mà bỏ mạng.

Mỗi người bước qua cuộc đời chàng trong những kiếp sống này đều là người khác nhau, nhưng tại sao chàng lại có cảm giác ánh mắt người đó vô cùng quen thuộc, giống như thể đã gặp ở đâu rồi.

Thiên Quân khẽ lắc đầu, không để mình miên man suy nghĩ nữa. Chàng quay lại trấn an Ngọc Hoàng và Vương Mẫu: “Hai người cứ yên tâm. Con sẽ tiếp tục để ý. Nếu có gì khác thường, con sẽ báo lại với mọi người.

Nói tới đây, chàng cúi đầu, chắp tay hành lễ: “Thời gian dừng lại cũng đã lâu. Con xin phép phụ hoàng, mẫu hậu, con phải đi lịch kiếp tiếp theo.

Hắc Vô Thường thấy chàng bước về phía mình thì cũng vội khấu đầu cung tiễn Ngọc Hoàng và Vương Mẫu nương nương, cây gậy đầu lâu trong tay hắn vẽ lên không trung mấy hình thù kỳ lạ. Một vòng xoáy đen ngòm, hun hút giống như không có đáy, bỗng dưng xuất hiện trước hai người. Hơi thở âm khí bỗng chốc bao phủ khắp không gian.

Cửa Hoàng Tuyền đã mở!

Thiên Quân thản nhiên bước vào trong. Vạt áo trắng phủ đầy tiên khí như một đóa hoa sen không ngại lấm bùn, mấy làn khói đen đục cũng tự giác tạo thành một vòng tròn xung quanh không dám tiếp cận chàng quá gần.

Bóng dáng của Hắc Vô Thường và Thiên Quân vừa mới đi vào đó. Vòng xoáy sau lưng đóng lại ngay lập tức, ngăn cách bọn họ với trần gian.

Lúc này, ở trước kính Lăng Hoa đặt sau lưng thần điện của Diêm Vương, Bạch Vô Thường nhận được tín hiệu cửa Hoàng Tuyền đã mở thì gấp gáp đổ mồ hôi đầy trán.

“Cô cô của ta ơi! Chiến thần đã tới Hoàng Tuyền rồi! Rốt cuộc ngài đang nghĩ gì vậy? Sao ngài còn không chịu tới gặp Mạnh Bà đi? Chẳng lẽ ngài muốn mặt giáp mặt với chiến thần Thiên Quân, lúc đó làm sao mà giải thích?

Tiếng hét inh tai nhức óc của Bạch Vô Thường cuối cùng cũng khiến đầu óc Phượng Nhã quay về thân chủ.

Nàng giật mình nhìn về phía con đường tối đen. Hoa bỉ ngạn đỏ rực lung lay reo mừng như đang chào đón sinh linh mới.

Phượng Nhã chợt hỏi lại: “Thiên Quân đã xuống đây rồi sao?

Bạch Vô Thường thấy nàng phản ứng lại thì mừng rỡ không thôi, vừa nhảy nhót vừa đưa tay chỉ trỏ: “Đấy đấy, chỉ tầm nửa khắc nữa là ngài ấy sẽ tới bên cầu rồi. Lúc đó khí tức của ngài không thể giấu nổi nữa, chắc chắn ngài ấy sẽ phát hiện ra ngay.

Bạch Vô Thường nhiệt tình kéo tay nàng: “Nhanh nào cô cô, tới chỗ Mạnh Bà uống canh thôi. Lần này ta sẽ thêm một chút công đức, để cô cô được đầu thai vào nhà quyền quý nhé.

Nhưng mà người bên cạnh lại lạnh lùng rút tay ra.

Bạch Vô Thường ngơ ngác quay đầu lại, thấy sắc mặt Phượng Nhã vẫn lạnh tanh, không cảm xúc.

Nàng chậm rãi nói: “Lần này… ta sẽ không đi nữa.

“Ý cô cô là gì? Không đi nữa… là không đầu thai sao?

Phượng Nhã gật đầu, ánh mắt dời khỏi kính Lăng Hoa, vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của một Phượng Hoàng được bộc lộ triệt để: “Ta có việc bận, phải quay về Phượng Phi Vân. Cáo từ.

Phượng Phi Vân là tên hòn đảo dành riêng cho Phượng tộc, nằm nơi ranh giới giữa Thiên đình và ma giới, lại được bảo vệ với linh thức từ hai vị thần đang trấn ngự ở đây. Nhờ đó, nơi này trở thành cấm địa không ai dám xâm phạm. Người của Phượng tộc sinh sống tại đây đã nhiều đời, ngày ngày an vui, tự tại, không bị vướng bận như người ở Thiên giới, càng không tham vọng độc chiếm giống như chốn Ma yêu.

Bạch Vô Thường còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bóng người Phượng Nhã đã hóa thành một luồng ánh sáng đỏ, bay vút khỏi địa phủ tối tăm.

Hai người đang đi giữa Hoàng Tuyền cũng nhìn thấy vệt sáng như sao băng lướt qua đó.

Thiên Quân thoáng nhíu mày, còn chưa kịp nhận ra đó là thứ gì, Hắc Vô Thường đã cười khan mấy tiếng, giải thích giấu đầu hở đuôi: “Ha ha, mấy con tiểu yêu lại phá phách nữa rồi. Cho nên Diêm Vương trừng phạt hủy hết tu vi của chúng đấy. Tu vi bị thiêu đốt sẽ hóa thành vệt ánh sáng đó như lúc nãy. Chuyện thường thấy, thường thấy đó mà. Ha ha.

Thiên Quân không hỏi nữa, bước chân tiếp tục đi qua cầu Nại Hà. Ánh mắt lướt qua dòng người chen chúc ngay trước mặt.

Giữa đám đông là thế, nhưng lại không tìm được một bóng dáng thân quen.