Sau khi xuống địa phủ, lần đầu tiên Phượng Nhã chạy tới kính Lăng Hoa. Nàng rời đi quá mức vội vàng, ngay cả một câu nhắn lại cho Tiểu Cát và nhóm thị vệ cũng không có, không biết bọn họ có tiếp tục điều tra như lời nàng căn dặn hay không. Sau khi nhập thần thức của mình vào trong kính, hình ảnh trên kính Lăng Hoa chuyển động rất nhanh, cuối cùng cũng dừng lại bên trong tẩm điện ở cung Ninh Hòa. Nhóm Thái y quỳ gối run rẩy bên giường bệnh, Hoàng thượng và Hoàng hậu đã vội vàng tới đây, tay Hoàng hậu run run chạm lên gương mặt nhợt nhạt của Vân Tường, khóc không thành tiếng. Hoàng thượng giận dữ quát lớn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng trước đó vẫn còn ổn, không phải các ngươi còn chạy tới bẩm báo nói công chúa đã qua thời gian nguy hiểm rồi đó sao? Một thái y run giọng, đáp: “Khởi bẩm bệ hạ… do chúng thần vô năng. Sáng nay chúng thần đã bắt mạch lại cho công chúa, độc tố đã được loại bỏ hơn phân nửa, nếu tiếp tục uống thuốc, có lẽ không có gì đáng ngại, nhưng mà… nhưng mà… Hoàng thượng tức giận vung chân đá ngã ông ta: “Có gì thì nói cho rõ ràng, trẫm không rảnh để nghe ngươi lắp bắp nhiều như vậy. Thái y nhìn sắc mặt của ông, từ tốn nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần được biết chỉ một canh giờ trước, tướng quân Bùi An đã tới gặp công chúa. Không rõ giữa hai người có tranh chấp gì không, nhưng sau khi tướng quân rời đi, công chúa bỗng thổ huyết, tình trạng nguy cấp, chất độc xâm nhập vào phủ tạng, cuối cùng mới ngọc vẫn hương tiêu. Xin Hoàng thượng cho gọi tướng quân để làm rõ. Hoàng thượng siết chặt nắm tay, mặt rồng giận dữ, ông ta hét lên: “Triệu Bùi An tới đây ngay cho trẫm. Bùi An vừa mới hồi phủ được một khắc đã có thị vệ ập tới phủ Tướng quân, người dẫn đầu là thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng, chất giọng cao vót của hắn vang lên: “Bùi tướng quân nghe lệnh, lập tức vào cung diện kiến Hoàng thượng, giải thích rõ nguyên nhân công chúa Vân Tường ngọc vẫn hương tiêu. Bùi An ngẩng đầu lên, gần như không tin vào tai mình: “Ngươi nói cái gì? Công chúa Vân Tường làm sao? Thái giám tổng quản nghe thế thì khóe miệng nhếch lên, tức giận không kém gì Hoàng thượng. Hắn mỉa mai: “Sao thế? Chẳng lẽ Bùi tướng quân không biết mình đã làm gì sao? Sau khi nói chuyện với Bùi tướng quân, công chúa thổ huyết qua đời ngay lập tức. Ngài đã phạm vào tội mưu sát huyết mạch hoàng gia rồi đấy, ngài biết chưa? Nghĩ tới gương mặt trắng bệch của nàng lúc rời đi, Bùi An vẫn không sao tin nổi. Đến tận khi được áp giải vào tẩm điện Ninh Hòa cung, nhìn bóng dáng lặng yên trên giường ngủ, chàng vẫn yên lặng không nói gì. Hoàng thượng đang vỗ vai an ủi Hoàng hậu suy sụp, khóc cạnh bên. Thấy chàng bước vào, ông sầm mặt, ném một ly trà bên cạnh lên người chàng. Nước trà nóng hổi làm ướt một vạt áo trước ngực, nhưng Bùi An vẫn không hề né tránh. Từ khi bước vào phòng, ánh mắt chàng luôn nhìn về phía người kia, trong đầu dần tái hiện lại cuộc nói chuyện cuối cùng giữa hai người. “Không phải trước đó ta đã hứa với tướng quân rồi sao? Ta lấy thân phận công chúa của mình ra đảm bảo, chừng đó vẫn chưa đủ nữa à? Bà đỡ Trương không dám nói ra sự thật, chỉ khi đưa cả nhà bà ấy tới nơi an toàn, ta mới có thể lấy được manh mối. “Ta vẫn giữ câu nói trước đó, tướng quân có tin hay không ta cũng không thay đổi được, nhưng ta không làm gì để thẹn với lòng mình, thẹn với thân phận công chúa của Triều Sơn này cả. Bùi An định thần lại, khom người quỳ xuống: “Bẩm bệ hạ, quả thật thần đã có tranh cãi với công chúa, nếu như đó thực sự là nguyên nhân khiến công chúa ra đi, thần xin lãnh phạt. Hoàng thượng bật cười thành tiếng, nhưng lại là tức đến bật cười: “Lãnh phạt? Ngươi có bao nhiêu cái mạng để lãnh phạt, có thể trả lại công chúa nguyên vẹn về cho trẫm được không? Hoàng hậu cũng không thể kìm nén được sự xúc động trong lòng, bà lao tới, túm lấy vạt áo của Bùi An, gào lớn: “Vân Tường có làm gì đến mức ngươi phải đối xử với con bé như thế? Trong lòng con bé có ngươi, ngươi cũng đã từ chối nó, khiến nó mất mặt đến mức cả kinh thành này không ai không biết chuyện. Bây giờ con bé đã bệnh đến như vậy, tất cả cũng chỉ vì một vị tướng quân như ngươi không có cách gì bảo vệ được con bé, ngay cả chuyện cứu giá cũng chậm chạp, tình hình mới khá hơn một chút, ngươi lại tới đây chọc con bé đến mức tức giận mà qua đời. “Rõ ràng đây là một âm mưu, ngươi cố tình muốn đẩy Vân Tường vào chỗ chết, ngươi muốn trả thù cho thê tử của ngươi, Đinh thị phải không? Trong tiếng khóc nấc của Hoàng hậu, một thị vệ tất tả chạy vào, gương mặt của hắn ta trắng bệch, vẻ mặt bàng hoàng không thôi. Thị vệ Tiểu Bính cũng nhận ra sự thất lễ của mình, vội vàng quỳ xuống nhận lỗi với Hoàng thượng. “Thưa… thưa Hoàng thượng, thần… thần là Tiểu Bính, thị vệ của công chúa. Thần được công chúa sai đi điều tra một việc, giờ vừa có tin, thần vội vàng quay về báo lại cho công chúa, nhưng không ngờ… Nói tới đây, thị vệ Tiểu Bính của nghẹn ngào. Mặc dù công chúa hơi kiêu ngạo, nhưng nàng đối xử với hạ nhân của mình rất tốt. Như mấy lần nhóm thị vệ điều tra được tin tức gì mới, công chúa đều thưởng cho bọn họ. Rõ ràng tối qua nàng còn nghe bẩm báo, vậy mà hôm nay đã người mất người còn. Bùi An cũng nhận ra đây là thị vệ chuyện được công chúa cử đi điều tra bà đỡ Trần. Chàng quên mất phép tắc, vội hỏi hắn: “Tin tức mà ngươi đem về là gì? Lúc này Tiểu Binh mới nhớ ra chuyện này cũng có liên quan tới Bùi An, hắn cố bình tĩnh lại, trình bày mạch lạc: “Nhóm thuộc hạ đã tìm ra được ma ma sai sử bà đỡ Trần rồi. Bà ta cũng đã thừa nhận tội ác của mình, toàn bộ đều làm theo lệnh của nhị tiểu thư Dương Huệ. Nhân chứng, vật chứng đều được đưa đến Đại lý tự rồi, tướng quân cứ việc nghiệm chứng. Nghe thấy cái tên đó, đôi mắt Bùi An thoáng nhíu lại. Hoàng thượng nghe tới đây cũng hiểu rõ ngọn ngành, đôi mắt ông thoáng đỏ lên, vốn đã quen không bộc lộ cảm xúc giờ khó kìm nén nổi. Ông thở dài nói: “Bùi An à Bùi An, ngươi tỉnh táo một đời, thanh bạch trung lương suốt một đời, vậy mà bây giờ lại phạm phải một sai lầm như vậy. “Con gái của trẫm trẫm hiểu hơn ai hết. Nó có thể nghịch ngợm, phách lối, nhưng nó là hậu nhân hoàng thất, là công chúa thân phận tôn quý. Sao có thể có chuyện nó làm hại người khác? Chuyện đến mức này rồi, ngươi tự xem xét nên làm gì cho phải. Nói rồi, Hoàng thượng mệt mỏi phẩy áo rời đi. Bùi An không bị đưa vào ngục, nhưng chính chàng cũng không biết được mình đã đi đến Đại lý tự thế nào. Tận tai tận mắt nhìn Đại lý tự khanh lấy lời khai, chàng biết những gì ma ma kia nói là sự thật. Chàng đã nghi oan cho công chúa thật rồi! Không những vậy, sự cố chấp và ngu xuẩn của chàng còn khiến nàng ấy hương tiêu ngọc vẫn. Bùi An rời khỏi Đại lý tự thì đi thẳng đến quân doanh, chàng triệu hồi mấy phó tướng thân cận, tổ chức họp bàn suốt một đêm. Không ai biết mục đích của chàng định làm gì. Sáng hôm sau, hoàng cung nổi trống, thông báo cho toàn dân để tang vị công chúa Ninh Hòa được đế hậu cưng chiều nhất. Cũng trong sáng đó, phủ Tướng quân nháo nhào xuôi ngược, nghe nói Bùi tướng quân trúng gió giữa đêm, cứ thế lặng lẽ qua đời.