Tin tức công chúa tỉnh lại nhanh chóng được lan truyền khắp Hoàng cung. Trong buổi triều sớm ngày hôm sau, Thứ sử buông lời trách móc Bùi tướng quân không làm tròn phận sự, suýt chút nữa đã gây nguy hiểm cho công chúa. Công chúa cành vàng lá ngọc, là hậu duệ hoàng thất, nếu như có chuyện không may thì tội không hề nhẹ. Thứ sử hừ lạnh nói thêm: “Bây giờ công chúa đã tỉnh lại, Bùi tướng quân cũng nên đích thân tới thỉnh tội mới phải. Dưới bản sớ hạch tội của Thứ sử, Bùi An đành phải dời bước sang Ninh Hòa cung, cùng một số đồng liêu thăm hỏi sức khỏe của công chúa. Sáng nay, Vân Tường đã có thể ngồi dậy ăn một chén cháo nhỏ. Lúc nghe có mấy vị quan lại tới thăm hỏi, trong đó có cả tướng quân Bùi An, nàng cũng thấy giật mình. Vân Tường cho cung nữ chỉnh trang lại, khoác một chiếc áo mỏng rồi ngồi xuống ghế quý phi. Thứ sử dẫn đầu bước vào thăm hỏi nàng, miệng luôn mồm khen ngợi sự thông minh cơ trí của công chúa, nhờ đó binh sĩ mới có thể nhanh chóng dẹp được nạn thổ phỉ. Ông ta ngước lên nhìn nàng, hiểu chuyện nói: “Nay thổ phỉ đã được dẹp, công chúa đang dần khang phục, quả là phúc lớn của Triều Sơn ta. Thần nghe nói Bùi tướng quân có nhiều điều muốn nói với công chúa, chúng thần xin phép lui ra trước. Nói rồi, Thứ sử còn nháy mắt cười khan mấy tiếng, làm Vân Tường không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sắc mặt Bùi An thì tối sầm lại, nhìn nhóm đồng liêu của mình cúi người hành lễ, liên tục rời đi. Này, này, ông làm vậy có khác nào ta và ông đã âm mưu từ trước, muốn lừa Bùi An tới đây không? Trong khi rõ ràng nàng còn chưa từng nói chuyện với Thứ sử một câu nào. Chỉ một khắc sau, trong tẩm điện chỉ còn Vân Tường ngồi trên ghế và bóng lưng thẳng tắp của Bùi An. Gương mặt chàng căng cứng, một lúc lâu mới khẽ cười mỉa mai: “Nghe nói công chúa gặp nạn khi trên đường điều tra về sự cố năm xưa? Trước kia Vân Tường còn lo lắng chỉ sợ người đứng đằng sau chuyện đó chính là mình, nhưng giờ manh mối kia đã cho nàng hi vọng, nàng tự tin ưỡn ngực lên, cười nói: “Đúng thế. Như đã nói trước đó, đến khi điều tra rõ ngọn ngành, ta sẽ mang nhân chứng vật chứng tới gặp Bùi tướng quân. “Mong rằng những thứ cô đưa tới đều là thật. Vân Tường nghe thấy giọng điệu quái gở của chàng thì chợt nhíu mày: “Bùi tướng quân có ý gì? Bùi An khẽ bật cười, ánh mắt sắc như dao đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng: “Bà đỡ Trương được cô đưa đi rồi, phải chứ? Cô muốn làm gì, thủ tiêu nhân chứng hay là giấu bà ta ở một nơi không ai biết được, sau đó ngụy tạo nên một chứng cứ có lợi cho mình? Đến tận sáng hôm nay chàng mới nghe người của mình tới báo lại. Sau khi tiêu diệt được thổ phỉ, nhóm trinh sát của Bùi An tiếp tục truy tìm chân tướng chuyện sinh nở của Đinh thị năm xưa, không ngờ lúc họ tìm tới nhà họ Trương thì không còn ai cả, điều tra ra mới biết công chúa Vân Tường đã tới trước một bước, bí mật đưa nhà họ rời đi. Nhìn gương mặt quen thuộc đầy ý lạnh ngay trước mặt, Vân Tường tức đến bật cười: “Không phải trước đó ta đã hứa với tướng quân rồi sao? Ta lấy thân phận công chúa của mình ra đảm bảo, chừng đó vẫn chưa đủ nữa à? Bà đỡ Trương không dám nói ra sự thật, chỉ khi đưa cả nhà bà ấy tới nơi an toàn, ta mới có thể lấy được manh mối. Bùi An “ồ một tiếng, khinh thường nói: “Vậy công chúa không ngại cung cấp nơi ở hiện tại của bà đỡ Trương được chứ? Người bên ta nhiều kinh nghiệm, có thể sẽ lấy được nhiều thông tin mà thị vệ của công chúa chưa chắc đã lấy được. Sao Vân Tường có thể không nhận ra giọng điệu cợt nhả của người kia có hàm ý gì. Rõ ràng chàng không hề tin nàng. Ác cảm và định kiến của chàng với công chúa Vân Tường quá nặng nề, hoặc cũng có thể tình cảm của chàng với phu nhân trước đó Đinh thị quá sâu nặng, cho nên chỉ cần là người tình nghi làm hại đến nàng ấy, chàng cũng sẽ tỏ rõ thái độ thù địch đến mức này. Trong lòng Vân Tường thấy nhói lên, con tim như siết lại. Nàng tự nói với bản thân, thái độ của chàng vốn dĩ không phải dành cho mình, nhưng trước mắt cứ dần nhòe cả đi. Vân Tường quay đầu sang hướng khác, giọng nói thấp xuống như gằn giọng: “Thuộc hạ của tướng quân tài giỏi như vậy, vậy thì từ tìm đi. Tai vách mạch dừng, nếu như hung thủ thật sự tìm ra bọn họ trước tướng quân, chỉ e tướng quân lại nghi ngờ là do ta thủ tiêu nhân chứng. “Ta vẫn giữ câu nói trước đó, tướng quân có tin hay không ta cũng không thay đổi được, nhưng ta không làm gì để thẹn với lòng mình, thẹn với thân phận công chúa của Triều Sơn này cả. Bên tai vang lên tiếng quần áo và bước chân dần xa, trong tẩm điện chỉ còn một mình nàng, ngay cả một câu cuối cùng, Bùi An cũng không buồn để lại. Vân Tường cắn chặt môi, dù là Phượng hoàng cao quý hay công chúa cao cao tại thượng, nàng cũng không thể ôm mặt khóc. Gương mặt lạnh lùng của người kia liên tục xuất hiện trong đầu nàng, cùng mấy câu nói như dao găm liên tục đâm vào lòng. Đột nhiên, trước mắt Vân Tường tối sầm lại, cảm giác căng tức nơi lồng ngực khó chịu hơn bao giờ hết. Vân Tường hộc một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra qua cuống họng. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, nàng nghe được tiếng la thất thanh của nhóm cung nữ: “Thái y, thái y đâu rồi. Công chúa ho ra máu rồi!!! Vân Tường không biết mình đã ngủ bao lâu, càng không biết khung cảnh xung quanh nhốn nháo đến mức nào. Lúc nàng mở mắt ra, dường như cả người đang phiêu bồng nơi tiên cảnh. Bên cạnh là gương mặt căng thẳng của Bạch Vô Thường, hắn ngồi xổm bên cạnh nàng. Vân Tường choàng người dậy: “Sao ngươi lại ở đây? Bạch Vô Thường khóc không ra nước mắt: “Cô cô của ta ơi, sao tới giờ cô cô mới tỉnh? Không đợi nàng định hình xem thử hiện tại đang xảy ra chuyện gì, Bạch Vô Thường đã vội nói ngay: “Phượng Nhã cô cô, bây giờ cô cô phải rời khỏi thân xác này với ta ngay. Sự tình cấp bách, nếu như bị phát hiện, chỉ sợ cả địa phủ cũng bị san bằng đấy. Vân Tường thoáng nhíu mày: “Có chuyện gì? Bây giờ ta chưa thể đi được, còn hiểu lầm giữa ta và Thiên Quân vẫn chưa được hóa giải. Đợi sau khi giải trừ khúc mắc, ta sẽ về với ngươi. Bạch Vô Thường bối rối xua tay: “Không kịp, không kịp nữa rồi thưa cô cô. Ngọc Hoàng và Vương Mẫu nương nương chuẩn bị xuống hạ giới để thăm Thiên Quân rồi. Nếu như gặp phải, chắc chắn hai người họ sẽ nhận ra cô cô ở trong thân xác của công chúa. Hơn nữa, chuyện địa phủ bao che cho cô cô can thiệp vào kiếp số của Thiên Quân cũng sẽ lộ tẩy hết. Cho nên người phải rời đi thôi. Lúc này Vân Tường mới chợt hiểu ra sự tình nghiêm trọng, nàng khẽ cắn chặt môi: “Khi nào thì bọn họ tới đây? Có kịp để ta chỉ đạo nhóm thị vệ điều tra… “Không thể được, họ sắp tới đây rồi. Bạch Vô Thường gấp tới mức vã đầy mồ hôi hột: “Ta đã đợi cô cô mấy canh giờ. Cô cô ngủ sâu quá không có cách gì đánh thức được. Chỉ e lúc này Ngọc Hoàng và Vương Mẫu đã xuống trần cũng nên. Cô cô có thương địa phủ ta thì xin người rời đi ngay lập tức. Bây giờ thân xác này đang ốm nặng, rời đi cũng hợp lý hợp tình. Mong người đừng chần chừ hơn nữa. Vân Tường chậm rãi ngước lên, thấy qua làn sương mờ ảo là cơ thể của nàng nằm yên trong tẩm điện, vô số thái y và cung nữ vây quanh. Nàng khẽ thở dài một hơi, nhắm mắt rồi đồng ý.