Bùi An tiến cung ngay trong đêm. Cung Ninh Hòa đèn đuốc sáng trưng, thái y ra vào nườm nượp. Bùi An không đợi thái giám tổng quản vào truyền lời mà quỳ ngay trước Dưỡng Tâm điện. Hoàng thượng xử lý nội vụ xong, nghe thái giám báo lại mới cho truyền Bùi An vào điện. Vừa nhìn thấy chàng, Hoàng thượng đã thở dài một hơi: “Bùi ái khanh làm vậy là có ý gì?” Bùi An cúi đầu: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có tội! Thấy Hoàng thượng chỉ im lặng không nói, Bùi An đành nói thêm: “Thần không hoàn thành chức trách, không bảo vệ được công chúa, việc cứu giá của công chúa chậm trễ cũng là do binh lính của thần không nhanh nhẹn. Mong Hoàng thượng trách phạt. Tuy Hoàng thượng rất yêu thương Vân Tường, nhưng Bùi An là xương sống của ba quân, nỗi bực tức này càng không có chỗ trút. Bùi An cũng đoán được suy nghĩ ở trong lòng Hoàng thượng, vì vậy chàng chủ động đứng ra nhận hết trách nhiệm về mình, cũng đề xuất hình phạt dành cho bản thân. “Thần xin được quỳ ở trước điện Thái Hòa, cầu chúc cho công chúa sớm ngày bình phục. Đến khi nào công chúa tỉnh lại, thần sẽ tới đây thỉnh tội cùng Hoàng thượng. Hoàng thượng chỉ phất tay không nói, chứng tỏ cũng tạm thời chấp nhận với đề nghị của Bùi An. Cách đó không xa là cung Ninh Hòa của công chúa Vân Tường, nhóm cung nữ thái giám tất bật chạy qua trước mặt chàng. Bùi An nghe thấy bọn họ nói tình hình công chúa có tiến triển khá tốt, hình như đã hạ sốt ít nhiều, Thái y cũng nói công chúa sắp tỉnh lại. Bùi An vẫn giữ gương mặt không cảm xúc, đi tới điện Thái Hòa rồi vén áo quỳ xuống nền gạch cứng. Không biết tại sao, trước mặt chàng lại xuất hiện gương mặt nữ tử đó, sắc mặt tái nhợt vì chịu đau, nhưng vẫn kiên quyết níu tay chàng, nói về trại phỉ mà nàng theo dõi được. Ấn tượng của chàng về nàng ta chỉ là một cô công chúa ngỗ nghịch được cưng chiều sinh hư, đến khi biết được có thể nàng ta liên quan đến cái chết của cố thê tử - Định thị, chàng lại thấy căm phẫn và kinh sợ trước một nữ tử có lòng lang dạ thú đến như vậy. Nhưng biểu hiện hôm nay của nàng ta lại khác. Dù ở trong hiểm cảnh vẫn bình tĩnh suy nghĩ đến đại cục, Đinh phu nhân còn khen ngợi nàng khi ngồi trên xe ngựa vẫn luôn để ý, bảo vệ hai người họ. Bùi An hơi cúi đầu, rốt cuộc đâu mới là tính cách thực sự của nàng ta, phải chăng nàng ta đang giả vờ, hay là nghi ngờ trước đó không chính xác. Trong lúc Bùi An đang quỳ trước đại điện, trong cung Ninh Hòa lại truyền ra tin tức mới. Cuối cùng Vân Tường cũng tỉnh lại. Cảm giác đầu óc nặng trịch và cơ thể nhức mỏi không nghe theo sự chỉ dẫn của mình khiến Vân Tường nhíu mày thở dốc. Sau ba kiếp, rốt cuộc nàng cũng được trải nghiệm cảm giác đau ốm thập tử nhất sinh của người thường là sao. Cung nữ Tiểu Cát túc trực bên giường bệnh, thấy nàng tỉnh lại thì mừng rỡ không thôi: “Công chúa tỉnh rồi, công chúa có nhận ra nô tỳ không ạ? Vân Tường uể oải gật đầu, khóe mắt liếc nhìn quanh tẩm điện một hồi, thái y quỳ gối đầy một sảnh, đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại trước một thị vệ khom người ngoài cửa phòng. Vân Tường nhíu mắt, thở dốc nói: “Người kia… có phải là Tiểu Bính không? Nhớ lại, nàng đã cử Tiểu Bính đưa bà Trương đến nơi an toàn vài ngày trước, tính cả thời gian đi về, có lẽ hắn phải có mặt ở đây từ hôm qua. Tiểu Cát vội vàng đáp: “Đúng rồi ạ, là thị vệ Tiểu Bính. Công chúa đang mệt, hay là nghỉ ngơi dưỡng sức trước, đừng nên suy nghĩ nhiều như thế ạ. Vân Tường khẽ lắc đầu, ra hiệu cho nàng đuổi mọi người trong tẩm điện ra ngoài. Lúc này, Tiểu Bính mới đi tới, quỳ xuống trước giường, vẻ mặt đầy kích động: “Là lỗi của thuộc hạ khi không đi theo bảo vệ công chúa, thuộc hạ xin chịu phạt. “Là bổn cung ra lệnh cho ngươi, ngươi không phải nghĩ nhiều. Vân Tường được Tiểu Cát nâng gối sau đầu lên, một lúc sau, nàng mới hỏi: “Chuyện bổn cung giao cho ngươi thế nào rồi? Tiểu Bính biết nàng rất quan tâm việc này nên vội đáp: “Bẩm công chúa, đây là vật bà Trương cất giữ đã đưa cho thuộc hạ, nói rằng đây là quà ma ma kia tặng cho Trần thị sau khi đồng ý phi vụ kia. Bà Trương thích quá nên mượn tạm muốn bắt chước kiểu thêu này, không ngờ bà ấy không có cơ hội trả lại nữa. Hai tay hắn dâng lên một chiếc khăn tay màu xanh dương nhạt, chất liệu lụa thượng hạng thêu hoa hải đường cũng cực kỳ phong cách. Tiểu Bính nói tiếp: “Trong thời gian công chúa hôn mê, thuộc hạ đã chủ động sai người điều tra về chiếc khăn tay này. Đây là sản phẩm trưng bày của cửa hàng lụa Thiều Mai, mặc dù đã hai năm trôi qua nhưng ông chủ ở đó vẫn còn giữ lại khăn lụa mẫu. Y thuật lại lời ông chủ nói khi đó: “Mỗi sản phẩm ở Thiều Mai chỉ bán trong khoảng vài ba tháng, đây cũng là chiêu bài thu hút các vương tôn quý tộc ở kinh thành nhanh chóng đặt mua những sản phẩm mới nhất trong bổn tiệm. Chiếc khăn tay Hải đường đơm bông này cũng là một trong số đó, giá cả lúc bán ra hai năm trước lên đến tám mươi lượng, quả thực khó mà tin nổi. Tiếp sau đó, Tiểu Bính còn dâng lên một danh sách khách hàng đã từng đặt mua chiếc khăn tay Hải đường này của Thiều Mai. Vân Tường được Tiểu Cát đỡ dậy, trầm ngâm nhìn hơn hai mươi cái tên ở trong đó. Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng lại trước cái tên, “phủ Nội các, Dương thị. Ký ức của thân thể cũ cũng theo đó hiện về. Nhà họ Dương ba đời chấp chưởng Nội các, nhị tiểu thư của Dương phủ, Dương Huệ cũng là bạn thân thiết từ nhỏ của công chúa Vân Tường. Bàn tay nàng vô thức siết chặt, ma ma đi theo lầu hạ Dương Huệ chẳng phải cũng đẫy đà, cao lớn giống như miêu tả của bà Trương đó sao. Hai người họ vẫn luôn tâm sự với nhau đủ thứ trên đời, ngay cả ý tưởng theo đuổi Bùi An, Vân Tường cũng không nề hà kể hết với nàng ta. Nhưng sau này Vân Tường tình cờ phát hiện nàng ta theo dõi Bùi An, muốn tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ. Vân Tường tức giận muốn hai mặt một lời, nàng ta cũng thản nhiên thừa nhận mình cũng có ý với Bùi An. Dương Huệ khinh thường nói: “Sao công chúa có thể theo đuổi tướng quân mà không cho phép ta cũng theo đuổi người kia chứ? Hơn nữa, rõ ràng tướng quân không vừa ý công chúa, ngược lại chàng ấy rất nhẹ nhàng với ta. Dương Huệ che miệng cười: “Dù sao tỷ tỷ của ta cũng là phu nhân của phó tướng làm việc cùng chàng ấy. Phủ Nội các cũng thường xuyên qua lại phủ Tướng quân. Chúng ta thân càng thêm thân, không phải sao? Bên cạnh cung nữ Như Phụng, Dương Huệ cũng là một quân sư tình cảm thường xuyên bày cách cho Vân Tường. Thảo nào nàng ra quân liên tiếp thua trận, khiến Bùi An chán ghét nàng không thôi. Sau lần đó, Vân Tường tức giận không qua lại với nàng ta nữa, cũng chèn ép nàng ta trong rất nhiều buổi tiệc của quý nữ. Có điều mưu kế của Dương Huệ còn chưa thành, nàng ta lại được vương gia của nước Phỉ vừa ý trong một lần đi sứ, cầu xin bệ hạ được liên hôn. Dương Huệ bị gia đình ép phải cầu thân sang nước Phỉ. Bây giờ nhớ lại, Đinh thị khó sinh mất mạng cũng trong thời gian đó. Chẳng lẽ toàn bộ đều là âm mưu của nàng ta? Vân Tường cảm giác như có một tảng đá đè nặng nơi lồng ngực, nàng gọi Tiểu Bính lại, ra lệnh cho hắn: “Ngay lập tức tìm kiếm ma ma của Dương nhị tiểu thư, phủ Nội các, bắt bà ta phải khai ra mọi chuyện.