Thủ lĩnh của bọn thổ phỉ cười thành tiếng, sau đó khinh thường khoát tay: “Được thôi, bọn ta hành hiệp trượng nghĩa, đâu thèm làm mấy trò lừa gạt như vậy. Thả cô ta ra. Vân Tường bị đẩy về phía trước nên hơi chao đảo. Nàng lấy lại bình tĩnh, từng bước đi về phía Bùi An. Bùi An cầm túi bạc ném về phía thổ phỉ. Sau khi tiếp được, bọn chúng tụm lại cùng nhau đếm xem thử có đủ một trăm lượng bạc nén hay không. Vân Tường bước nhanh dần thành chạy, khi chân nàng vừa đặt tới bên này, Bùi An lập tức phất tay, để nàng và Đinh sư gia cùng nhau chạy về phía xe ngựa. Từ hai đầu hẻm núi, tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên. Bọn thổ phỉ canh gác hai đầu chợt hú lên một tiếng: “Có binh sĩ mai phục. Lúc này, thủ lĩnh bọn chúng mới giật mình ngẩng đầu lên: “Chết tiệt, chúng ta mắc bẫy bọn chúng rồi. Tấn công! Cướp lấy con tin! Theo hiệu lệnh của thủ lĩnh, cây cối hai bên hẻm núi rào rào chuyển động. Sau mỏm đá, trên cành cây, sau bụi cỏ, hàng trăm cái đầu cùng nhổm lên. Bọn chúng mang theo cuốc xẻng gậy gộc, cung thủ ở trên cây cũng rào rào bắn cung tên xuống. Vân Tường vừa mới leo lên xe, binh sĩ cải trang thành người đánh xe đã vội vàng giục ngựa, cho xe ngựa lao ra khỏi hẻm núi. Phía sau lưng, binh sĩ hai bên đã bắt đầu giao chiến. Vân Tường lo lắng vén rèm lên nhìn lại. Bùi An chỉ huy binh sĩ, chính chàng cũng đang đối chiến với thủ lĩnh bọn chúng. Mặt đất dường như rung chuyển, Vân Tường bất an nhìn sang bên sườn núi. Nhất thời, mắt nàng mở thật to. Từ trên kia, mấy tảng đá to ngang ngửa một căn nhà đang ầm ầm lăn xuống. “Ngừng ngựa lại, quay đầu ngay! Vân Tường hét lên, lao ra khỏi buồng xe. Binh sĩ nhìn theo hướng tay nàng cũng tái nhợt mặt mày. Hắn vội vàng quay đầu xe ngựa lại. Chỉ một khắc sau, bụi mù sau lưng đã dâng lên cuồn cuộn. Một đầu hẻm bị đá tảng bịt kín. Khí thế của bọn thổ phỉ càng hung hăng. Một đầu hẻm núi bị phong bế, hướng bên kia là nơi hai đội giao tranh. Xe ngựa không còn đường chạy thoát. Nhóm thổ phỉ vừa mới đẩy đá xuống ào ào lao xuống từ hai bên mạn sườn, tấn công trực diện vào xe ngựa. Bùi An cũng bị bất ngờ trước đòn đánh úp này của chúng. Chàng đỏ mắt, giục ngựa lao về phía này: “Bảo vệ Đinh sư gia, bảo vệ Đinh cô nương. Một nhóm binh sĩ nhanh chóng thoát vòng vây, lao về phía bên này. Nhưng mà khoảng cách giữa bọn họ quá xa, lúc nhóm thổ phỉ tiếp cận đến xe ngựa, nhóm binh sĩ vẫn còn chưa chạy tới. Trong buồng xe, Đinh phu nhân sợ hãi nắm chặt lấy tay của phu quân. Đinh sư gia chỉ làm công việc giấy tờ ở nha phủ, chưa từng trải qua những chuyện mưa tanh gió máu như thế này, cả người ông vô thức run lên. Vân Tường nhìn hai người lớn tuổi vô tình bị nàng kéo vào những chuyện này. Nàng cắn chặt môi, khẽ nói: “Ta sẽ ra ngoài kia giúp tướng quân, hai vị cứ đóng chặt cửa, đừng rời khỏi xe ngựa. Binh sĩ bên ngoài đã không chống lại nổi vòng vây quân địch, một mũi giáo dài đâm tới, vừa lúc máu tươi văng đầy lên người của Vân Tường bước ra. Vân Tường cắn chặt môi, nhặt lấy một thanh đao bên chân, thuận theo trí nhớ của cơ thể này, vung đao ngăn địch. Công chúa Vân Tường từ nhỏ đã mê nghiệp binh đao, Hoàng thượng chiều chuộng nàng nên còn cử cả võ sư xuất sắc ở trong kinh tới chỉ dạy cho nàng. Mặc dù không trở nên xuất sắc, nhưng tự vệ tối thiểu thì nàng vẫn làm được. Bùi An phi ngựa đến gần rồi giẫm lên yên ngựa, cả người khinh công bay tới, nhảy xuống bên cạnh nàng. Khí thế của bọn thổ phỉ bị giảm đi nhanh chóng. Bùi An vừa đốn ngã hai gã lao tới, ánh mắt liếc nhanh về phía Vân Tường, quần áo trên người nàng giờ đã lấm lem đầy máu. “Cô vào trong khoang xe đi, ta sẽ cử binh sĩ nhanh chóng đưa mọi người ra ngoài. Ở đây đao kiếm không có mắt. Vân Tường hiểu ý, không muốn cản trở hắn nhiều hơn, nàng quay người lại định chui vào khoang xe. Thình lình, một mũi tên xé gió thì phía sau lao tới. Giữa những tiếng gươm đao và la hét của chiến trường, gần như không ai chú ý tới nguy hiểm đang cận kề này cả. Bùi An lại cảm giác được nó. Giống như giác quan thứ sáu của một vị tướng rong ruổi chốn sa trường, lúc chàng quay ngoắt lại, mũi tên đã chỉ cách Vân Tường chưa đến một gang tay. Bùi An vội vàng đẩy nàng về phía trước. Mũi tên vốn dĩ bắn thẳng vào tim Vân Tường, giờ lại chếch sang một bên vai. Cả người nàng chao đảo suýt nữa ngã nhào khỏi xe ngựa. Bùi An lại một lần nữa kéo nàng lại, cơ thể mềm mại ngã quỵ trong lòng chàng. Thấy binh sĩ đã tiếp cận không chế hiện trường, hai người nhanh chóng chui vào trong khoang xe, lúc này Bùi An mới thả lỏng. Chàng nhìn lướt qua vết thương ở trên vai Vân Tường, đánh giá không nguy hiểm đến tính mạng nên mới hỏi: “Cô không sao chứ? Vân Tường nhíu chặt mày, chịu đựng bả vai đau nhức đến mức như mất đi tri giác, nàng thở dốc một hơi, nói không buồn suy nghĩ: “Đau muốn chết rồi, sao có thể không sao được kia chứ? Ánh mắt chàng không dừng lại quá lâu, Vân Tường còn nhìn thấy vẻ chán ghét thoáng lóe lên trong đó, chàng bèn đứng dậy, nói với Đinh sư gia: “Con sẽ cho binh sĩ giục ngựa đi ngay. Xin nhạc phụ an lòng. Nói rồi, Bùi An đứng dậy định rời khỏi buồng xe. Vân Tường như nhớ ra gì đó, nàng vội đưa tay ra níu lại. Bàn tay túm được vạt áo trên người chàng. Bước chân của Bùi An chững lại. Vân Tường khó khăn nói: “Trại của bọn chúng có hơn ba trăm người, nằm phía trên đỉnh núi, phía sau là thác nước dựng đứng, bẫy rập được thiết kế khắp nơi. Một phần ba là người già, phụ nữ và trẻ em, có người tài trợ vũ khí riêng cho chúng. Thấy nàng đã nói xong, Bùi An cũng không đáp gì cả, cứ thế bước ra ngoài. Chẳng mấy chốc sau, xe ngựa dần lăn bánh. Tiếng gươm đao leng keng vẫn vang lên sát ở bên sườn xe. Nhưng rõ ràng tình hình đã không còn khốc liệt và căng thẳng như lúc vừa mới nãy. Xe ngựa ra khỏi hẻm núi nọ. Binh sĩ nhanh chóng giục ngựa chạy vào thành, cuối cùng cũng dừng lại ở cổng sau của phủ Bùi tướng quân. Quản gia Bùi phủ đi ra đón bọn họ vào trong. Thấy tình hình vết thương của Vân Tường, ông lo lắng nói: “Nguy quá. Ta sẽ gọi đại phu trong phủ đến đây ngay. Với tình hình hiện tại thì công chúa không thể hồi cung được, xin người nán lại ở Bùi phủ một lúc. Vân Tường gắng gượng được đến lúc này đã là quá sức với nàng rồi. Sau khi được nha hoàn đỡ nằm xuống giường trong phòng nơi hậu viện, Vân Tường cũng hoàn toàn rơi vào hôn mê. Nàng không hề biết, Bùi An nhanh chóng dẫn binh sĩ triệt phá hang ổ của thổ phỉ, lập được công lớn khiến Hoàng thượng ngợi khen. Tối hôm đó, Bùi An không về phủ. Chàng cùng quan sai kiểm tra hang ổ của bọn chúng, quả nhiên phát hiện một lượng lớn binh khí có dấu khắc của quân Phỉ, chỉ lo nội tình không đơn giản. Tướng sĩ và quan triều đình họp bàn suốt một ngày, nhanh chóng tìm ra đối sách. Lúc chàng trở về phủ đã là hai ngày sau. Quản gia vội vàng ra thông báo: “Tối hôm qua người trong cung đã đón công chúa hồi cung rồi thưa tướng quân. Có điều chỉ sợ tình hình không được quá khả quan. Bước chân đang sải bước vào thư phòng của chàng chợt ngừng lại, đôi mày dần nhíu chặt. Quản gia lo lắng nói thêm: “Mũi tên bắn công chúa ngày đó có tẩm độc.