Bọn thổ phỉ nhốt Vân Tường trong một gian chứa củi, so ra có vẻ đây là đãi ngộ tốt nhất dành cho con tin rồi. Thỉnh thoảng bên ngoài lại vang lên tiếng rên la tra tấn của bọn chúng.

Vân Tướng nhíu chặt mày, thở dài một hơi. Về năng lực có thể thị vệ nhà nàng chưa chắc đã đứng đầu thiên hạ, tuy nhiên nàng lại rất tin vào sự trung thành của bọn họ, không bao giờ có chuyện họ sẽ khai ra thân phận của nàng.

Thân phận công chúa là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Bọn thổ phỉ mà biết bọn chúng vừa bắt được công chúa ngang ngược nhất triều đình, nàng có thể tưởng tượng được đủ loại yêu cầu vô lý mà bọn chúng có thể đưa ra. Chưa kể đến uy vọng của hoàng gia sau này cũng trở thành trò cười trong thiên hạ.

Vân Tường siết chặt lệnh bài trong lồng ngực, ôm mặt khóc thút thít.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng chứa gỗ mở ra từ bên ngoài. Một cô nương trẻ trung mặc áo váy màu nâu mang cơm tối vào phòng. Nàng ta mỉm cười, ngồi xuống cạnh Vân Tường: “Cô nương đói lắm phải không? Ta chuẩn bị một ít cơm canh, mong cô nương đừng chê.

Vân Tường vẫn còn khóc nức nở, rầu rĩ ôm lấy gối: “Ta không ăn! Các ngươi bắt nhốt ta thế này, sao mà ta ăn nổi? Nàng chợt cởi chiếc vòng ngọc trên tay, đưa cho cô nương nọ, thấp giọng van nài: “Cô nương, mong cô từ bi thả ta đi được không? Ta sẽ mang vàng bạc tới hậu tạ cho mấy người. Nếu để người ta biết chuyện ta bị thổ phỉ cướp về như thế này, danh tiết của ta làm sao đây? Sau này ai còn dám cưới ta nữa?

Nói tới đây, nàng lại òa lên khóc. Đây là phản ứng bình thường của một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt, cho nên cô nương nọ cảm thấy đồng cảm ngay.

Nàng ta khẽ cười, lén giấu vòng ngọc vào tay áo rồi vỗ nhẹ lên lưng nàng an ủi: “Cô nương đừng lo. Trại của chúng ta không giết người hay hiếp đáp phụ nữ. Chúng ta chỉ lấy của người giàu chia cho người nghèo, giúp những người dân đói khổ quanh đây có cái ăn cái mặc mà thôi. Chỉ cần cô nương nói cho trại chủ biết gia đình của cô nương ở đâu. Chúng ta sẽ lặng lẽ cho người tới truyền lời, chắc chắn không để ai biết chuyện.

Vân Tường nghe thế thì tỏ ra mừng rỡ: “Thật… thật vậy sao?

“Dĩ nhiên rồi. Cô nương làm thuyết khách kia nói thêm: “Chúng ta chỉ cần một ít tiền chuộc. Ta tin gia đình cô nương có thể chuẩn bị được. Khi đó chúng ta sẽ tiến hành trao đổi, thả cô nương về nhà. Cô nương cứ yên tâm.

“Bây giờ cô nương có thể nói ta nghe, nhà của cô nương ở đâu chưa?

Vân Tường mím chặt môi, ngần ngừ một lúc rồi mới nói: “Ta… ta là thứ nữ của Đinh phủ, Đinh sư gia ở thành Tây.

“Được, ta sẽ báo cho mọi người ngay. Cô nương yên tâm. Ta sẽ giữ lời hứa những gì mình vừa nói.

Cánh cửa phòng chứa gỗ bị đóng lại. Lúc này Vân Tường mới hơi nhổm người lên, nhìn qua vết rách nơi cửa sổ. Sau khi cô nương nọ báo tin cho lính canh, bọn chúng không thèm tra tấn thị vệ của nàng nữa, nhanh chóng chuẩn bị cho hành động tiếp theo.

Vân Tường từ từ ngồi xuống đất.

Đinh phủ là cái tên duy nhất mà nàng có thể suy nghĩ tới. Đinh phủ không quá giàu, càng không có quyền lực. Sau khi Đinh sư gia cáo lão tạm lui chức sư gia ở huyện nha, gia đình họ không có ai tiếp tục giữ chức ở trong triều. Là một gia thế bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Nhưng điểm quan trọng là, Đinh phủ chính là nhà mẹ đẻ của Bùi phu nhân, hai gia đình thân thiết đã lâu, gần như có sự vụ gì trong nhà, Đinh phủ cũng sẽ tìm tới báo tin cho Bùi An trước hết.

Hơn nữa, ngoài hai nhi tử lớn làm thương nhân trong kinh thành ở ngoài ra, nhà họ Đinh chỉ có một nữ tử đã qua đời mà thôi, bọn họ không hề có thứ nữ.

Chỉ mong khi nhận được tin tức bất thường, Đinh sư gia sẽ báo tin cho Bùi An như trước.

Nếu để bọn thổ phỉ biết được nàng nói dối, không biết bọn chúng sẽ nổi điên thế nào.

Nhưng may là lo ngại của nàng không xảy ra. Bọn thổ phỉ không quá nghi ngờ về một cô nương yếu đuối chỉ biết ôm mặt khóc, một phần cũng là vì bọn chúng đang ráo riết kiếm thêm thật nhiều tiền, đầu tư vũ khí chuyển sang một trại mới. Cho nên chúng không rảnh điều tra xem Đinh phủ có mấy nữ nhi mà nhanh chóng cho người tới đưa thư thông báo.

Quả nhiên, Đinh sư gia đọc được tin thì vội vàng liên lạc với thị vệ của Bùi An, Bùi An đang ở doanh trại đóng quên ngoài thành cũng tức tốc trở về ngay trong đêm.

“Nhạc phụ.

Bùi An vừa vào cửa đã thấy phu thê Đinh sư gia ngồi trong sảnh chờ mình.

“Bùi tướng quân đến rồi.

Đinh sư gia hoàn hồn, mời chàng ngồi xuống ghế rồi đưa bức thư mà người giữ cổng nhận được.

“Con xem thử bức thư này đi. Không biết có phải ai trêu chọc gia đình chúng ta không?

Ánh mắt của Bùi An lướt rất nhanh, đầu mày dần nhíu lại.

Cạnh bên bức thư còn có một tín vật như để chứng minh thân phận của người bị bắt giữ, chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo thượng hạng. Bùi An chỉ vừa lướt mắt nhìn qua, chàng đã nhận ra ngay chủ nhân của nó.

Công chúa?

Trí nhớ của Bùi An rất tốt, chàng nhớ cái hôm nàng xông vào thư phòng muốn quyến rũ chàng, trong lúc tranh chấp, chiếc vòng tay này bị va vào cạnh bàn, công chúa còn lấy lý do đây là ngự phẩm để uy hiếp muốn chàng phải nghe theo.

Bùi An định thần lại, nhanh chóng sai thị vệ vào cung xác nhận xem công chúa hiện tại ở nơi nào.

Chàng cất bức thư vào trong ngực rồi hỏi: “Nhạc phụ nhận được bức thư này từ khi nào vậy ạ?

“Khoảng giờ Thìn sáng nay. Ta vừa ở học đường về thì người làm tới báo. Nhưng mà chuyện này là sao, nhà chúng ta đâu còn nữ nhi nào khác nữa?

Đây là chuyện quốc gia đại sự, Bùi An cũng không tiện nói nhiều, chàng bèn đáp: “Là một thiên kim trong kinh thành. Thân phận của nàng ấy khá tôn quý, chỉ sợ tiết lộ cho bọn thổ phỉ biết thì lành ít dữ nhiều, cho nên mới giả mạo thân phận là nữ nhi nhà ta. Tạm thời có thể bọn chúng sẽ cho người giám sát ở quanh đây, nhạc phụ cứ vờ như lo lắng chuẩn bị tiền, làm theo lời họ nói. Con sẽ chuẩn bị binh sĩ, mai phục ở địa điểm chúng hẹn. Chiều mai con sẽ lại phủ để đi cùng nhạc phụ.

Nói rồi, chàng ôm quyền, nhanh chóng rời đi.

Chạng vạng tối ngày hôm sau, Bùi An cải trang thành người đánh xe ngựa, chở phu thê Đinh sư gia tới nơi được hẹn.

Đinh sư gia xách một túi vải đựng đầy bạc trắng, chuẩn bị đúng một trăm lượng bạc theo yêu cầu của bọn thổ phỉ.

Ngay con hẻm nơi Vân Tường bị bắt, địa thế dễ phòng khó công, Bùi An nhảy xuống xe ngựa, ánh mắt lướt qua đánh giá tình hình một lượt.

Sau mỏm đá cách đó không xa, chắc chắn có một nhóm thổ phỉ mai phục, ước chừng trên dưới một trăm người.

Chàng đỡ Đinh sư gia bước xuống từ xe ngựa, cùng nhau bước tới nhóm thổ phỉ đằng xa.

Năm gã bịt mặt đang đứng cách đó hơn một trượng, trong tay họ chính là công chúa Vân Tường mất tích mấy ngày qua.

Nhìn thấy Bùi An xuất hiện, Vân Tường khẽ thở nhẹ một hơi, khuôn mặt mếu máo gào lên thành tiếng: “Phụ thân, xin người cứu nữ nhi với ạ.

Thủ lĩnh bọn thổ phỉ cao giọng nói: “Ném túi bạc qua đây, bọn ta kiểm tra đủ bạc mới thả người.

Bùi An khẽ lắc đầu với Bùi sư gia, ông run giọng đáp: “Không được, hai bên cùng trao đổi, ta ném tiền sang, các ngươi thả nữ nhi của ta ra. Nếu không các ngươi lấy được bạc rồi không chịu giao nữ nhi cho ta nữa thì sao?