Bà run giọng, nói: “Hôm đó bà đỡ Trần lén lút tới nhà tôi. Tôi và bà đỡ Trần có giao ước, nếu người nào có một mối làm ăn tốt, nhất định phải gọi người còn lại. Bà Trần vui vẻ nói với tôi là chỉ cần làm xong vụ này, bọn ta sẽ được hai rương vàng…

Chuyện ngày đó như mới vừa xảy ra trước mặt. Bây giờ nhắc lại, bà Trương vẫn nhớ rõ như in: “Tôi hỏi ra mới biết, có người thuê bà Trần làm bà đỡ cho phu nhân tướng quân Bùi thị, chuẩn bị lâm bồn mấy ngày tới. Bà ấy không nói rõ, nhưng bảo chỉ cần làm theo yêu cầu của người kia thì chắc chắn sẽ được hai rương vàng. Lúc mới nghe xong tôi cũng thấy vui lắm, nhưng mà suy nghĩ lại, đâu thể có chuyện người ta cho không mình một đống tiền như thế. Hơn nữa, nếu như đây là chuyện phạm vào luật pháp thì làm sao chúng ta thoát được đây, người ta là Bùi tướng quân mà đến quân Phỉ cũng sợ mất mật đấy.

Vân Tường vội hỏi: “Vậy bà có biết người đã ra lệnh cho bà đỡ Trần là ai không?

Bà Trương đưa tay lau nước mắt: “Bà Trần nghe tôi nói xong cũng dần bình tĩnh lại. Bà ấy không rõ người đặt hàng là ai, chỉ nói người nói chuyện với bà là một ma ma trong phủ nọ, dáng người đẫy đà, tuy là người làm nhưng quần áo sang trọng như chủ nhân, ra tay rất thoáng. Lần đầu gặp đã cho bà ta một quan tiền. Bà ta cũng cam đoan sẽ cho người đưa cả gia đình bà Trần về quê hưởng phúc. Ai ngờ…

“Hôm nhà bà Trần xảy ra chuyện, bà có biết rõ tình huống không?

Nhà bà Trần chỉ cách nhà bà Trương vài nhà, chuyện ngày hôm đó động tĩnh lớn như thế, sao bà ta có thể không biết?

Gương mặt của bà Trương tái nhợt, mếu máo thấp giọng, nói: “Tối hôm đó những nhà xung quanh đều nghe thấy động tĩnh, tiếng vó ngựa ầm ĩ bên ngoài, bọn chúng dừng lại trước cửa nhà bà Trương. Tôi còn nghe được tiếng dao kiếm và tiếng hét lên của bà ấy. Nhưng mà không ai dám ra ngoài cả.

“Những điều này dân làng đều đã khai với quan phủ. Nhưng rốt cuộc họ lại không thể điều tra được chuyện gì, chỉ kết án là do bọn cướp cướp bóc rồi tàn sát. Bà ta đưa tay lau nước mắt, ánh mắt chợt sáng lên. Bà Trương nhìn quanh một lượt, thấy các thị vệ đều khoanh tay quay người ra ngoài, để lại không gian cho hai người nói chuyện, bà mới lấm lét nói: “Tôi… còn một thứ, trước kia không dám đưa cho quan phủ, chỉ sợ quan phủ cấu kết với bọn chúng rồi sẽ tới giết cả nhà chúng tôi.

Bà ta mím chặt môi, như lấy hết quyết tâm: “Giờ… giờ tôi sẽ đưa nó cho cô nương. Nhưng mà… cô nương phải chuẩn bị xe ngựa, hộ tống cả gia đình tôi đến nơi an toàn. Sau đó tôi mới đưa nó cho cô được.

Vân Tường đã hứa sẽ bảo vệ bà ta thì chắc chắn nàng sẽ không nuốt lời. Nàng gọi thị vệ trưởng tới, dặn dò hắn nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa để đưa người rời đi. Hơn một canh giờ sau, xe ngựa và hành lý đã có mặt trước cửa, nhanh đến mức bà Trương còn không dám tin vào mắt của mình. Con trai của bà ta vừa mới đi săn về, chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra đã bị mẹ của mình đẩy lên xe ngựa. Vân Tường cử hơn mười thị vệ đi theo hộ tống họ.

Thị vệ Tiểu Bính không yên tâm: “Hiện tại chúng ta chỉ có mười hai người. Nếu như mười người đưa bà ta đi, vậy thì chỉ còn hai người đi theo để bảo vệ công chúa. Như thế e là không an toàn cho người.

Hắn cũng biết chuyện thổ phỉ đang hoành hành gần đây, nhưng nếu đợi quay lại huy động thêm thị vệ, chỉ sợ bọn họ không kịp khởi hành ngay ngày hôm nay.

Vân Tường xua tay, không quá để ý: “Bọn chúng chỉ nhắm vào đội buôn và xe hàng mà thôi. Các ngươi cứ nhanh chóng đi đi. Lấy được đồ rồi thì cấp tốc mang về cho ta. Nhớ bảo vệ cẩn thận.

Tiểu Bình khom người nhận lệnh, hắn không dám rề rà hơn nữa, nhanh chóng chỉ huy mọi người giục ngựa lên đường.

Chỉ mong thứ bà Trương đang giữ có thể giúp họ tìm được người đứng sau.

Vân Tường nhìn ngọn núi trùng điệp trước mặt, đoán chừng có lẽ nhóm thị vệ của Bùi An đã được huy động tham gia tìm kiếm thổ phỉ cả, cho nên hôm nay nàng mới không nhìn thấy bọn họ ở nơi này.

Vân Tường khoát tay, nhảy lên ngựa: “Về thôi.

Hai thị vệ thúc ngựa chạy hai bên, một đường bụi mù quay về phía kinh thành.

Lúc đi ngang một hẻm núi nhỏ, tán cây dày đặc chỉ có vài vệt nắng yếu ớt len lỏi vào khiến cho xung quanh lập tức ảm đảm đi rất nhiều.

Một thị vệ tới gần, nhỏ giọng nói với nàng: “Công chúa, để thuộc hạ đi trước dò đường trước rồi người hẵng đi qua.

Hẻm núi nhỏ chỉ dài tầm mười trượng, thị vệ đi đến đầu bên kia mới yên tâm phất tay ra hiệu, Vân Tường và thị vệ còn lại mới bắt đầu đi qua.

Đến lưng chừng núi, đột nhiên con ngựa của nàng hí lên một tiếng rồi quỵ xuống. Lực quán tính khiến Vân Tường lao thẳng ngã nhào xuống đất. Mấy lùm cỏ im lìm hai bên đường bỗng chốc đứng hết dậy, không ngờ có mấy chục người nằm mai phục ở đó. Vừa rồi chính bọn họ đã căng dây vắt ngang qua con hẻm, dễ dàng đốn ngã ngựa của nàng.

“Xông lên, bắt hết bọn chúng lại.

Một gã trong số đó cầm dao xông tới.

Thị vệ của nàng vội vã thúc ngựa chạy về. Nhưng cho dù võ công của bọn họ có siêu phàm đến đâu, hai người đấu với mấy chục người cũng khó lòng giành ưu thế.

Vân Tường nằm rạp giữa đường núi, cú ngã ngựa khiến nàng không gượng nổi. Hai thị vệ bảo vệ hai bên trái phải, đẩy lùi liên tiếp mấy đợt xông lên của bọn cướp.

Một thị vệ hét to: “Cô nương nhanh lên ngựa, nhanh lên ạ.

Vân Tường cũng đoán chỉ sợ bọn họ không thể cầm cự lâu hơn nữa, nàng chịu đựng cơn đau trên người, chống tay bò dậy. Bất thình lình, một thanh kiếm kề ngay trên cổ nàng.

Gã đứng sau cười to mấy tiếng rồi ngạo nghễ nói: “Thả kiếm xuống, nếu không ta sẽ giết ả ta.

Hai gã người cây khác nhanh chóng đi tới khống chế Vân Tường, lôi người nàng đứng dậy.

Lúc này, hai thị vệ mới quay đầu lại, nhìn thấy công chúa đã bị đám thổ phỉ bắt lấy, không còn cách nào khác đành nghe theo mà buông kiếm xuống, thành thật đưa tay lên. “Trói bọn chúng lại, đưa về trại.

Sau mệnh lệnh của gã thủ lĩnh, những người còn lại hí hửng giữ ngựa của ba người, có kẻ kiểm tra xem hành lý trên ngựa có gì không, mấy gã bị thương còn tức giận đến đánh thị vệ của nàng cho hả giận.

“Thủ lĩnh, không thu hoạch được gì cả, hình như bọn chúng không đi xa mà chỉ đi loanh quanh ở đây nên không cầm tư trang.

“Báo thủ lĩnh, một con ngựa của bọn chúng chạy thoát rồi. Không thấy dấu vết đâu.

Gã thủ lĩnh ăn mặc rách rưới, gắn thêm mấy vòng lá cây trên người lăm lăm nhìn về phía Vân Tường: “Nhìn ả ta rất giống thiên kim nhà giàu đấy. Tra hỏi bọn chúng cho rõ danh tính, sau đó yêu cầu tiền chuộc. Chắc chắn vụ này chúng ta không lỗ đâu.

Lần đầu tiên trong đời, Vân Tường bị người ta bắt cóc, hơn nữa còn chính là bọn thổ phỉ mà triều đình đang ráo riết tìm kiếm mấy ngày qua.

Vân Tường ảo não, hình như chuyện xui rủi gì cũng rơi xuống đầu nàng trong kiếp này hết cả.

Nếu có dịp lên Thiên đình sau đó, chắc chắn nàng phải tới viếng thăm Ti Mệnh tinh quân một chuyến, xem thử trong đầu nàng ta chứa những thứ gì vậy, sao có thể viết ra mấy tình tiết tréo ngoe thế này?

Nhớ lại ba kiếp trước, hai lần bị vu hãm gian díu với nữ nhân, một lần cũng bị ép loạn thần kháng chỉ, càng nhớ lại càng điên cả người.

Nàng nhớ kỹ món nợ này rồi đấy.