Dạo gần đây thổ phỉ ngày càng hoành hành ngang ngược, số người bị bọn chúng lôi kéo gia nhập vào sơn trại gia tăng nhanh chóng. Quy mô thổ phỉ lan rộng đến mấy huyện và thành trì lân cận, nghe nói hiện tại vùng Du Sơn cạnh kinh thành cũng đã có thổ phỉ hoạt động.

Chúng giương cao ngọn cờ lấy của người giàu chia cho người nghèo, cho nên thổ phỉ thường xuyên cướp hàng hóa của các đội buôn, xe kiệu của các gia đình giàu có. Người dân trong kinh thành xôn xao, lo lắng.

Triều đình lập tức triệu quan lại vào triều bàn bạc kế sách, Hoàng thượng tức giận cử Bùi tướng quân nhanh chóng tìm ra hang ổ, tiêu diệt thổ phỉ.

Tiểu Cát kể lại những chuyện mới nghe ngóng được từ nhóm cung nữ cho công chúa nghe, Vân Tường vừa mới ăn xong cháo bát bảo bữa sáng, giật mình nhìn lại: “Đang giữa thời bình tại sao thổ phỉ lại hoành hành ngang ngược đến vậy?

Tiểu Cát gật đầu: “Chuyện này nô tì cũng không rõ. Mấy thái giám cũng nói, những toán thổ phỉ lần này thực chất là quân phản loạn ẩn dưới vỏ sơn tặc, thổ phỉ để phô trương thanh thế uy hiếp triều đình, cho nên Hoàng thượng và các vị đại thần đều rất để ý vấn đề trên.

Vân Tường gật gù, nghĩ bụng: “Nếu vậy có lẽ phải một khoảng thời gian nữa mới gặp lại Bùi An, chưa biết khi nào phản loạn mới được dẹp yên mà.

Tiểu Cát nói thêm: “Công chúa, triều đình đã dán thông báo, nếu không có việc khẩn cấp, người dân hạn chế ra khỏi thành, cho nên thời gian này người đừng đi điều tra với binh sĩ nữa nhé.

Vân Tường xua tay: “Đến lúc đó ta mang theo nhiều thị vệ hơn là được.

Chuyện Vân Tường giao cho nhóm thị vệ rất nhanh đã tìm thấy thông tin. Bà Hạnh ở thôn Tây đã chuyển nhà theo con gái lấy chồng ở Huệ thành, từ kinh thành tới đó mất khoảng hai ngày ngựa. Bà Tử bán đậu phụ hàng xóm đã mất hồi đầu năm, nghe nói là vì bệnh thấp khớp. Còn bà đỡ Trương vẫn còn ở lại đây, nhưng sau vụ việc đó, bà ta chuyển nhà tới chân núi Du Sơn, chuyển sang nghề thu hái dược liệu.

Nhóm thị vệ đã cử người tới Huệ thành lấy tin, còn bà đỡ Trương gần đây, Vân Tường muốn đích thân đến điều tra.

Trưa hôm đó, Vân Tường dẫn theo hai mươi thị vệ, dừng lại trước một mái nhà tranh xiêu vẹo bên chân núi. Trong sân nhà có một bà lão khoảng trên dưới năm mươi đang cho đàn gà ăn.

Thấy một nhóm người ngựa hùng hổ xông tới, bà Trương cũng giật thót, hoảng sợ làm rơi cả rổ rau, hai chân nhũn ra không lết nổi vào nhà.

Vân Tường nhảy xuống ngựa, đi thẳng vào bên trong: “Bà là bà đỡ Trương, phải không?

Bà đỡ Trương theo bản năng muốn lắc đầu phủ nhận.

“Bà có thể chối. Vân Tường cởi nón che ra, ngồi xuống chiếc phản xe bên cạnh, nhếch môi nói: “Ta đã điều tra rồi mới đến đây. Nếu như bà nói không phải, hay là đợi con trai của bà đi săn về, ta lại hỏi lần nữa xem thử có phải không?

Nhắc tới con trai, bà Trương ngã ngồi xuống đất, hai tay chắp lại mếu máo nói với Vân Tường: “Cô nương, tôiđúng là bà đỡ Trương, nhưng mà tôi đã không hành nghề bà đỡ rất lâu rồi. Có tội lỗi gì mong cô nương cứ trách lên thân già này, con trai của tôi không biết gì cả, xin mấy người hãy tha cho nó.

Vân Tường hứng thú ngẩng đầu lên: “Ồ, ta còn chưa nói gì, sao bà đã vội vàng nhận lỗi? Chẳng lẽ bà làm gì khuất tất nên cũng biết trước rồi sẽ có ngày bị người ta tìm tới nhà như vậy?

Bà Trương nước mắt giàn giụa khóc: “Không… không có. Tôi không làm gì cả thật mà. Chỉ là… nhìn mấy người đáng sợ như vậy, nên mới…

Vân Tường xua tay, để một thị vệ đỡ bà ta lên, cho bà ta ngồi xuống ghế. Lúc này, nàng mới nói: “Ta tới đây muốn hỏi bà vài việc. Nếu như bà thành thật nói hết những gì bà biết cho chúng ta, ta hứa sẽ để bà và con trai mình yên ổn không dính đến chuyện này, cũng sẽ cho người bảo vệ tính mạng mẹ con của bà. Nhưng nếu bà che giấu thì ta…

Bà Trương vội thốt lên, hấp tấp ngắt lời: “Không ạ, không che giấu. Biết gì tôi sẽ nói bằng hết, không gian dối nửa lời.

Vân Tường khẽ nhếch môi, đi thẳng vào câu chuyện: “Vậy bà biết bà đỡ Trần ở thôn Hoài Đức chứ?

Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt bà đỡ Trương tái nhợt ngay lập tức, trong đáy mắt lóe lên vẻ sợ hãi tột cùng, bà ta lắp bắp: “Tôi… tôi biết.

“Dĩ nhiên là bà biết. Hơn nữa không chỉ biết, bà và bà Trần còn rất thân thiết với nhau, lúc nào có ca đỡ khó, bà đều gọi bà Trần cùng đi. Hai người tương đối có tiếng ở thôn Hoài Đức và mấy vùng lân cận. Ta nói đúng chứ?

Cơ thể bà Trương vô thức run lên.

Vân Tường nói tiếp: “Nhưng mà hai năm trước, gia đình bà đỡ Trần bị thảm sát cả nhà, quan phủ kết luận có thể là do bị cướp của giết người, vụ án kết thúc mà không bắt được hung thủ. Bà cũng bỏ nghề bà đỡ, nhanh chóng chuyển nhà đến dưới chân núi này. Tại sao vậy? Người nàng hơi đổ về phía trước, tiến gần tới trước mặt bà đỡ Trương: “Phải chăng bà biết được sự tình liên quan tới cái chết của bà Trần, cho nên mới vội vàng bỏ đi vì sợ bị người ta phát hiện?

Bà đỡ Trương run rẩy lắc đầu, giọng nói nức nở không thôi: “Không… không phải. Tôi không có liên quan gì đến bà ta cả, cũng không biết gì chuyện ngày đó. Tôi bỏ nghề… là vì già cả rồi, sức khỏe không được như trước nữa mà thôi.

Vân Tường lắc đầu tặc lưỡi: “Bà lại nói dối rồi.

Bà Trương khóc đến tê tâm liệt phế. Bà ta muốn giải thích, nhưng dường như phản ứng của bà đã bán đứng tất cả. Chỉ cần nhớ lại buổi sáng của hai năm về trước, bà ngủ dậy thì nghe hàng xóm đến báo tin, vội vàng chạy sang nhà bà Trần ở cách đó mấy nhà. Cảnh tượng đó đến nay vẫn còn ám ảnh bà ta trong giấc ngủ. Cả căn nhà bị phá hủy hoàn toàn, người nằm ngổn ngang, máu chảy la liệt.

Bà Trương quỳ xuống đất, đầu gối lết tới bên chỗ Vân Tường ngồi, hai tay run rẩy chạm lên đôi giày thêu màu đỏ chỉ vàng của nàng: “Cô nương tha mạng, tôi… tôi thực sự không biết chuyện gì cả, hu hu hu, xin cô rộng lượng từ bị tha cho cả nhà tôi.

“Ta đã nói với bà, bà nói thì bà và con trai sẽ sống, sẽ được bảo vệ an toàn, còn không...

Gương mặt của nàng hơi nghiêm lại: “Vụ án này đang được điều tra lại. Nếu như hung thủ vẫn còn theo dõi, chắc chắn hắn sẽ tìm tới nhà bà để thủ tiêu nhân chứng. Bà nghĩ hung thủ có tốn thời gian ngồi xuống tâm tình với bà từ nãy đến giờ giống ta không? Ta là người muốn biết chân tướng nhất, cho nên chắc chắn ta sẽ bảo vệ bà.

Bà đỡ Trương ngẩn ra một lúc mới lắp bắp hỏi lại: “Thật… sao? Cô nương sẽ bảo vệ tôi sao?

Vân Tường lấy một vật trong túi áo ra, tấm thẻ bài bằng vàng ròng được chạm trổ công phu, phía trên còn khắc mấy chữ: “Ninh Hòa công chúa.

Bà Trương không biết quá nhiều chữ, nhưng hai chữ công chúa này bà lờ mờ nhận ra.

Bà lắp bắp hỏi: “Công… công chúa sao?

Vân Tường khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Ta có đủ khả năng để có thể bảo vệ bà. Nhưng trừ khi bà nói hết những gì mà mình biết. Nàng nói thẳng: “Vụ thảm sát cả nhà bà đỡ Trần có liên quan đến việc trước đó bà ta đi đỡ cho phu nhân của Bùi tướng quân, đúng chứ? Có người trả cho bà ta một khoản tiền lớn, muốn bà ta thay thế một bà đỡ trong nhóm. Cái chết của phu nhân tướng quân có liên quan tới bà ta, phải không?

Bà đỡ Trương đờ đẫn nghe nàng nói, những ký ức ngày đó như thủy triều tái hiện trong đầu bà.