Không đến một tuần sau, nhóm thị vệ do Vân Tường cử đi quay về báo tin, họ vừa tìm ra một manh mối quan trọng.

Bà đỡ phụ trách lúc Bùi phu nhân sinh nở đã bị giết cả nhà, nhưng may mắn thay, đứa cháu ngoại của bà ta bị bán cho một nhà phú hộ trước đó lại thoát nạn. Sau thảm án diệt môn, nàng ta cũng mai danh ẩn tích, mãi đến gần đây mới được người của Bùi tướng quân tìm thấy.

Vân Tường đang thay áo khoác, chuẩn bị ra ngoài thì chững lại: “Người của tướng quân cũng đến sao?

Thị vệ gật đầu: “Thưa vâng, chúng thần thường xuyên chạm mặt họ. Mặc dù hai bên không thích nhau nhưng cũng không gây khó dễ lúc điều tra. Lần này tìm ra manh mối, mỗi bên đều cử người ở lại canh chừng rồi cho người về báo tin đấy ạ.

Vân Tường gật đầu, đi thẳng ra ngoài mà không hỏi tiếp.

Nàng có lệnh bài ngự ban có thể dễ dàng rời khỏi cung. Được nhóm thị vệ hộ tống, chưa đến hai canh giờ sau, họ đã có mặt ở một dịch trạm nối liền giữa Kinh thành với huyện thành lân cận.

Vân Tường nhảy xuống ngựa, hơi nhíu mày: “Người đang giữ ở đây?

Thị vệ vội tâu: “Vâng ạ, bọn thuộc hạ phát hiện ra nàng ta khi đang chạy trốn tới Túy Đô.

Trước dịch trạm đã có một toán người ngựa đứng canh phòng, thấy nàng đội mũ che bước tới, bọn họ đều có vẻ cảnh giác: “Quý nhân dừng bước. Bùi Đại tướng quân đang có sự vụ tại đây, dịch quán không tiếp khách nhân. Mong quý nhân dời bước tới chỗ khác.

Còn chưa dứt lời, Vân Tường đã cởi nón che trên đầu xuống, thị vệ đi bên cạnh nàng bước lên ngăn cản, gắt giọng hét: “Hoang đường, ngươi dám cản công chúa sao?

Vân Tường đưa tay ngắt lời hắn, nàng từ tốn nói: “Vừa hay, ta cũng có sự vụ ở đây, nhân tiện bàn bạc với Bùi Đại tướng quân của các người.

Nói rồi, nàng bước thẳng vào trong.

Nhóm binh sĩ của tướng quân không dám ngăn cản nữa. Bọn họ cũng biết hai người đang cùng điều tra một sự việc, có lẽ lần này tới đây cũng là vì việc đó.

Vân Tường đi vào dịch quán thì thấy binh sĩ đứng thẳng nghiêm cẩn trước một phòng bên lối phải. Nàng dời bước sang đó rồi truyền lời: “Vào báo với tướng quân, bổn công chúa cũng tới để thẩm cung.

Binh sĩ đứng bên ngoài nhanh chóng tới truyền lời, chỉ một chốc sau, hắn đã chạy ra ngoài, cung kính nói: “Tướng quân cho mời công chúa vào.

Trong căn phòng u tối chỉ có ánh sáng hắt vào từ cửa trước, Vân Tường vừa mới bước qua, cánh cửa sau lưng đã đóng sập lại.

Ánh mắt nàng làm quen dần với bóng tối thì thấy một cô bé khoảng tầm mười lăm, mười sáu tuổi đang bị trói trên ghế, hai nữ tử rắn rỏi đứng hai bên, Bùi An đang ngồi trên chiếc ghế đối diện, hai tay khoanh trước ngực không hề để ý người vừa đến.

Chàng tiếp tục hỏi người kia: “Ngươi nói mình là Tiểu Hoa, cháu gái của bà đỡ Trần thị, sống ở thôn Hoài Đức, ngoại ô kinh thành, phải chứ?

Tiểu Hoa vừa mới bị khí thế của Bùi An dọa sợ. Trước đó nàng ta còn kiên quyết im lặng, vì nghĩ bọn họ không dám làm gì mình. Thế mà sau khi Bùi An đến, chàng không cần làm gì cả, chỉ cần đóng hết các cửa, trong không gian khép kín và bí bách đó, chàng lấy một khối gỗ ra, yên lặng gọt giũa. Tiếng dao sắc cứa vào khối gỗ như đang giày xéo lên da thịt, bức tưởng phòng ngự của một nữ tử non nớt như Tiểu Hoa chẳng mấy chốc đã đổ vỡ ầm ầm.

Nàng mếu máo đáp: “Thưa đại tướng quân, đúng là như vậy ạ. Nhưng… nhưng tiểu nữ bị gia đình bán đi từ năm tám tuổi, không còn liên lạc gì với gia đình, những chuyện họ làm không có liên quan đến tiểu nữ. Mong tướng quân thương tình, tha cho tiểu nữ.

Bùi An vẫn không ngẩng đầu lên, chuyên tâm gọt miếng gỗ trong tay mình, chất giọng trầm trầm hỏi tiếp: “Vậy sao? Thế thì cần gì ngươi phải trốn?

Tiểu Hoa lo sợ đáp liền: “Tiểu nữ nghe dân làng nói chuyện cả nhà bị giết trong một đêm, tiểu nữ sợ… sợ bọn chúng cũng đang tìm tiểu nữ nên mới trốn.

Lính trinh sát đứng bên cạnh Bùi An hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn dám nói dối. Gia đinh trong nhà phú hộ vẫn nhớ cách đây hai năm, mẹ ngươi từng tới đó tìm ngươi. Vậy mà ngươi dám nói không còn liên lạc với gia đình, không biết chuyện gì cả?

Hắn bước lên phía trước, gương mặt hầm hầm trông vô cùng đáng sợ: “Họ còn nói, sau khi mẹ ngươi về, ngươi còn vui vẻ, vênh váo với mọi người, nói rằng ngươi sắp được chuộc rồi, không phải đi ở cho nhà phú hộ nữa. Chẳng lẽ ngươi nhanh quên đến vậy?

Theo từng bước chân của binh sĩ tới gần, Tiểu Hoa càng khóc giàn giụa, lắc đầu không thôi: “Không có, đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng. Tiểu nữ sẽ kể… sẽ kể hết mà.

“Đúng là khi đó mẫu thân có đến tìm tiểu nữ trước khi mất. Bà nói sắp tới gia đình sẽ chuyển đi nơi khác. Bây giờ trong nhà có tiền rồi, có thể đón tiểu nữ về nhà. Tiểu nữ nghe vậy thì rất mừng, dù sao được ở nhà mình cũng tốt hơn ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Tiểu nữ có hỏi bà tiền ở đâu mà có. Phụ thân tiểu nữ ham chơi cờ bạc, không phá của cải gia đình đã là may mắn lắm rồi, chẳng lẽ giờ đã biết tu chí làm ăn, kiếm được tiền hay sao.

Nàng ta nấc lên: “Mẫu thân cười nói, không phải. Là tổ mẫu đi làm bà đỡ cho nhà giàu. Tổ mẫu của tiểu nữ là bà đỡ có tiếng, trước giờ sinh hoạt trong nhà vẫn dựa vào tiền đi đỡ đẻ của tổ mẫu và công làm ruộng của mẫu thân tiểu nữ. Tiểu nữ chỉ biết có vậy thôi. Sau khi bà về rồi, tiểu nữ mới nghĩ tới chuyện tại sao nhà mình phải chuyển đi nơi khác. Nhưng mà trông bà lúc đó rất vội vàng, tiểu nữ còn nghĩ đợi lần tới gặp lại sẽ hỏi cho cẩn thận. Nào ngờ… nào ngờ…

Nói tới đây, nàng ta lại khóc òa. Hộ vệ đứng bên cạnh nhíu mày quay lại, thấp giọng nói bằng khẩu hình với Bùi An: “Có vẻ như cô ta nói thật. Nếu vậy thì chúng ta vẫn chưa tìm ra được manh mối ai là người bỏ tiền hứa hẹn cho bà đỡ Trần thị, đánh tráo bà ta với bà đỡ nhà tướng quân.

Ánh mắt hắn ta sắc lạnh nhìn về phía Vân Tường: “Thuộc hạ sẽ tiếp tục điều tra. Chắc chắn sẽ vẫn còn manh mối.

Nói rồi, hắn hùng hổ ra ngoài.

Bùi An cũng thản nhiên đứng dậy, lướt qua người Vân Tường rồi rời đi.

Vẻ lạnh lùng khiến lòng người buốt giá.

Vân Tường khẽ thở dài một hơi, suy nghĩ một chút rồi đi tới trước mặt cô nương Tiểu Hoa kia, hỏi thêm vài câu hỏi: “Ngươi có biết tổ mẫu của ngươi thường xuyên qua lại với ai không? Trong số các hàng xóm hoặc là người cùng làm nghề bà đỡ?

Tiểu Hoa thút thít một hồi mới dần bình tĩnh lại: “Hình như cũng có vài người. Bà Hạnh ở thôn Tây, bà Tử bán đậu phụ cạnh nhà, có một bà đỡ cũng thường xuyên tới nhà tiểu nữ, làm việc của tổ mẫu, tên là… là thím Trương thì phải.

Vân Tường nhớ kỹ cái tên này. Sau khi ra khỏi dịch quán, nàng ra lệnh cho nhóm thị vệ tiếp tục điều tra những người trên.

Một tiếng ngựa hí dài vang lên bên cạnh, vóc người cao lớn ngồi ở trên lưng ngựa lại càng thêm cao ngất. Chàng nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lùng chỉ lướt qua một cái rồi đi, giống như không muốn phải nhiều lời với người không cần thiết.

“Công chúa cẩn thận.

Thị vệ vội vã chắn trước mặt nàng.

Con ngựa chiến lướt qua để lại một trời mịt mù khói bụi.

Đến khi bóng người kia khuất hẳn, Vân Tường mới đội nón che lên, leo lên ngựa của mình.

“Hồi cung!