Thấy Bùi An rời đi, cung nữ của nàng mới dám bước lên phía trước, nhắc nhở: “Công chúa, yến tiệc sắp bắt đầu, chúng ta nên vào trong thôi ạ. Lúc này, Vân Tường mới định thần lại, vô thức đi theo chỉ dẫn của cung nữ. Nàng không nhớ mình đi tới chỗ ngồi như thế nào, trên đài cao có chuyện gì xảy ra, trong đầu chỉ văng vẳng câu nói cuối cùng của người đó. Vân Tường sụt sịt mũi, trong lòng rầu rĩ không chịu nổi. Rõ ràng nàng xin bảy kiếp để theo đuổi người thương, vậy mà kiếp này người đó còn muốn tự tay kết thúc mạng sống của nàng. Còn ai bi ai hơn nàng nữa! Trong lúc ủ dột, mắt nàng chợt liếc thấy vò rượu nhỏ được đặt ở trên bàn. Vân Tường tự rót cho mình một ly, rượu chát không hợp với khẩu vị của nàng, nhưng nghe nói nâng chén tiêu sầu, Vân Tường cũng nhắm mắt uống cạn mấy ly. Thái hậu cười nói với mấy phi tần một hồi, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cô cháu gái yêu quý của mình. Thấy nàng rầu rĩ như vậy, Thái hậu khẽ cười, đưa tay ra gọi tới: “Vân Tường à, hôm nay là ngày mừng thọ của tổ mẫu, cháu không tặng quà cho tổ mẫu sao? Từ trước tới nay, trước mặt cháu gái nhỏ, Thái hậu vẫn tự xưng mình là tổ mẫu. Vân Tường được nha hoàn nhắc nhở nên đứng lên. Đầu óc hơi chuếnh choáng. Hóa ra loại rượu này uống vào thì nhạt, nhưng tác dụng kéo dài lại ngấm sâu, có vẻ như nàng hơi say thật rồi. Vân Tường đi lên đài, quỳ xuống bên cạnh ghế Thái hậu, được bà dịu dàng xoa lên tóc. Cơ thể này rất quen thuộc với sự vuốt ve âu yếm đó. Vân Tường cũng vô thức tựa lên gối bà, nũng nịu: “Cháu đã chuẩn bị quà mừng cho Thái hậu rồi, cung nữ đã giao cho ma ma, chắc đến khi về tẩm điện, Thái hậu sẽ nhận được đó ạ. Dương quý phi ngồi bên cạnh Thái hậu che miệng cười: “Công chúa Vân Tường hiểu ý của Thái hậu như vậy, chắc chắn sẽ chọn được một phần quà có một không hai. Tuy nói cái này có thể khiến công chúa không vui, nhưng mà Thái hậu đã cao tuổi, không thể lo lắng cho công chúa mãi được. Công chúa có biết vì hành xử của công chúa dạo gần đây, Thái hậu phải đứng ngoài điện Thái hòa, xin Hoàng thượng khai ân cho công chúa đấy không? Thực sự khiến lòng người xúc động. Cách nói vừa đấm vừa xoa này của Dương quý phi khiến người ta không có cách nào bắt bẻ bà ta được. Thái hậu hơi nhíu mày, nghiêm mặt đáp: “Hôm nay là ngày vui, đừng nói mấy lời gây mất hứng như vậy. Dương quý phi cung kính cúi đầu: “Tạ Thái hậu dạy dỗ, thần thiếp xin nghe. Nhưng rõ ràng nơi đáy mắt bà ta không hề có chút biết lỗi nào. Vân Tường cúi đầu, vùi mặt vào gối bà, áy náy: “Là Vân Tường không hiểu chuyện, làm Thái hậu nhọc lòng. Sau này cháu sẽ sửa đổi, hiếu thuận với Thái hậu hơn. Thái hậu mỉm cười từ ái, thực ra dù Vân Tường có là một công chúa ngỗ nghịch, bà vẫn sẵn lòng yêu thương nàng như vậy, còn hơn phải nhìn thấy nàng rầu rĩ một mình nâng chén rượu thế kia. Thái hậu giữ nàng lại nói chuyện đôi câu rồi lấy lý do buồn ngủ để về trước. Vân Tường đỡ tay Thái hậu cùng rời khỏi đại điện. Nhóm cung nhân chia làm hai nửa, một nửa xách đèn lồng phía trước, một nửa đi theo sau, để lại khoảng trống ở giữa cho hai người có không gian trò chuyện. Thái hậu nắm lấy tay nàng, bước chân vẫn còn mạnh mẽ: “Lâu lắm rồi mới có dịp hai bà cháu ta được tản bộ cùng nhau như thế này đấy nhỉ? Vân Tường tiếp nhận cơ thể của công chúa, những ký ức của thân thể này đa số đều mờ nhạt, nhưng riêng đối với người Thái hậu này, nàng lại loáng thoáng nhìn thấy nhiều ký ức vụn vặt ở trong đầu. Đa số đều là những kỷ niệm thân thiết của cả hai. Vân Tường đoán chắc, Thái hậu có một vị trí rất quan trọng ở trong lòng công chúa. Nàng vô thức cảm thấy thân thiết hơn, nghiêng đầu tựa vào vai của bà: “Là Vân Tường ngỗ nghịch, đáng nhẽ cháu nên dành nhiều thời gian để ở bên tổ mẫu. Thái hậu khẽ cười: “Một người già tẻ nhạt như ta, có gì hay mà ở bên nhiều chứ? Cháu nên ra ngoài, đi chơi nhiều hơn mới phải. Đoạn nói tới đây, bà hơi quay đầu lại: “Trước kia bà đã từng hỏi cháu một lần, giờ lại muốn nhiều chuyện hỏi cháu thêm lần nữa. Vân Tường à, cháu thực sự muốn ở bên Bùi tướng quân sao? Ánh trăng vằng vặc chiếu lên hai người họ, Vân Tường nhìn thấy vẻ quan tâm nơi đáy mắt của bà: “Nếu là người khác, bà không ngại dùng quyền thế để giúp cháu lấy được người ta. Nhưng mà… đó lại là người nắm trong tay binh quyền lớn nhất ở nước này. Thái hậu khẽ thở dài một hơi: “Mấy năm qua, bà nhìn cháu miệt mài theo đuổi hắn. Từ một cô nương dịu dàng, tri thư đạt lễ, lại dần biến thành một nữ tử ngang ngược, điên tình, trong lòng bà thấy vô cùng chua xót. “Có một đạo lý bà vẫn hay nói với cháu ngày bé. Thứ là của mình, chắc chắn nó sẽ là của mình. Nhưng thứ không phải của mình, dù cho cháu dùng hết mọi cách, nó cũng khó có thể trở thành của cháu. Là vật đã vậy, là người càng như thế. Cháu có từng nghĩ tới, cho dù thành công cưới được Bùi tướng quân, nhưng trong lòng hắn không có cháu, lúc nào cũng lạnh lùng nhẫn tâm giống như sự việc ở bên hồ Long Ẩn, vậy thì cháu sẽ thế nào không? “Hai người không hợp nhau, càng nhìn thấy cháu hắn chỉ càng thấy phiền. Dẫu cho biết dõ thực hư chuyện ngày trước, vấn đề giữa hai người vốn dĩ cũng không phải ở khúc mắc trước kia. Tình cảm vốn là chuyện hai người, bà chỉ mong cháu sớm hiểu ra, đừng tự đưa mình vào ngõ cụt. Vân Tường lặng thinh không nói. Hai người vừa đi vừa câu được câu chăng, chẳng mấy chốc đã đến Từ Ninh cung. Vân Tường đưa Thái hậu vào tẩm điện rồi mới đi ra ngoài, từng bước đạp lên cái bóng của mình, càng nhìn lại càng giống như mải miết đuổi theo trăng. Nàng nhớ lại những lời mà Thái hậu vừa nói, cảm giác như đang nói Vân Tường, lại giống như dành cả cho Phượng Nhã. Chẳng phải nàng cũng lén lút theo đuổi Thiên Quân xuống tận đây, can thiệp vào cuộc sống của chàng trong bốn kiếp. Chàng không hề hay biết, nếu như biết, có lẽ chàng sẽ không hài lòng. Nếu hai người họ có duyên phận trời ban, chẳng phải vài ba kiếp đã đủ để định tình. Nhưng rồi cứ vô duyên lướt qua nhau như thế, có chăng ấn tượng của nàng trong lòng hắn, chỉ là một người bạn thân thiếp ở kiếp đó mà thôi. Nàng cố gắng như vậy, phải chăng cũng chỉ đang làm phiền chàng mà thôi. Chàng bực mình muốn xem sổ sinh tử của nàng như thế, chẳng phải cũng thấy rõ chàng không muốn kéo dài sự ràng buộc này thêm. Nghĩ tới đây Vân Tường lại thở dài, nhưng mà chẳng phải như vậy còn tốt hơn kiếp này, trở thành người mà chàng muốn giết nhất. Bước chân nàng bất chợt dừng lại, Vân Tường mải miết đuổi theo ánh trăng sáng dưới chân, chẳng biết từ lúc nào đã lao đến bên hồ, suýt chút nữa thôi đã lại rơi xuống dưới hồ lần nữa. Nhóm cung nhân phía sau cũng được phen hốt hoảng, vội vàng chạy tới giữ lấy nàng. Có người mếu máo: “Công chúa, xin người đừng nghĩ quẩn, chúng ta quay về Ninh Hòa cung, được không ạ? Vân Tường giật mình định thần lại, khẽ thở dài một hơi: “Hồi Ninh Hòa cung. Nhóm cung nhân đi trước cầm đèn lồng dẫn đường, hai ba người còn lại đứng quanh nàng, như sợ nàng sẽ nghĩ quẩn lao về phía hồ thêm lần nữa. Ánh trăng sáng lẳng lặng sau lưng nàng, đứng yên không chạy nữa.