Cung nữ nọ chỉ sợ nàng quên mất những công sức trước kia của mình, liên tục nhắc: “Công chúa có nhớ ngày đó tướng quân giận công chúa, không chịu ra chỗ hẹn, nô tỳ đã bày cách cho người lẻn vào phủ tướng quân, cả người ướt át đợi trong tẩm phòng. Chẳng phải tướng quân đã săn sóc khoác áo khoác lên người cho công chúa đó sao. À à, còn chuyện công chúa dùng xuân dược với ngài ấy, không phải tướng quân đã đỏ mặt, suýt chút nữa đã nghe theo con tim mình, đến với công chúa còn gì. Nàng ta mạnh dạn tiến lại gần, quỳ gối bên cạnh Vân Tường, cười nói nịnh nọt: “Nô tỳ biết công chúa đang buồn vì chuyện lần này. Nhưng mà người yên tâm, trong lòng tướng quân có công chúa. Chẳng qua ngài ấy vẫn còn ngại ngùng, lạt mềm buộc chặt đó thôi. Công chúa đợi hai ba hôm nữa, nô tỳ sẽ lại hiến kế cho công chúa, sợ gì người không giành được trái tim của tướng quân. Vân Tường nghiêng người tựa vào thành ghế, đáy mắt hiện lên vẻ mỉa mai. Hóa ra… cô công chúa nhỏ bị người ta giật dây nên mới làm ra mấy chuyện điên rồ đến vậy. Vân Tường vờ như hứng thú, hỏi lại nàng ta: “Nhưng mà… nhưng mà tướng quân nói chàng hận bổn cung vì chuyện phu nhân của ngài ấy, trông chàng như muốn giết ta luôn. Ta không dám tới gặp tướng quân nữa. Cung nữ nọ mỉm cười trấn an: “Công chúa đừng lo. Tướng quân phu nhân mất đã hai năm, sao có thể tìm ra chứng cứ được? Mà ngay cả khi có chứng cứ, công chúa cứ một mực phủ nhận, tướng quân cũng đâu thể làm gì. Chỉ cần có một đứa bé, tướng quân buộc phải chịu trách nhiệm, vị trí tướng quân phu nhân chắc chắn sẽ thuộc về công chúa. Ai còn dám nhắc tới chuyện ngày xưa. Nàng ta càng nói, sống lưng của Vân Tường càng lạnh. Chẳng lẽ công chúa này đã từng hãm hại phu nhân của Bùi An thật sao? Thấy công chúa khẽ nhíu mày, cung nữ nọ không dám nói thêm câu nào nữa, nhân lúc Tiểu Cát mang điểm tâm vào phòng, nàng ta bèn lặng lẽ rời đi. Vân Tường không có khẩu vị nên không muốn ăn nhiều, nàng cho hết cung nữ, thái giám trong điện ra ngoài, gọi Tiểu Cát lại gần: “Ngươi có quen cung nữ vừa mới ra ngoài lúc nãy không? Tiểu Cát không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Dĩ nhiên là nô tỳ biết ạ. Như Phụng tỷ tỷ là nha hoàn nhất đẳng, chuyên phục vụ trong tẩm điện của công chúa ạ. Bình thường chúng nô tỳ đều phải nghe lệnh của Như Phụng tỷ tỷ, xem như đó là mệnh lệnh của công chúa. Đây cũng là yêu cầu của công chúa với chúng nô tỳ từ ngày đầu bước chân đến đây. Vân Tường gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần. Một nàng Phượng hoàng suốt ngày rong chơi vui vẻ như nàng, bây giờ bị ném vào hoàn cảnh bi ai hiện tại, nàng không biết phải giải quyết mớ rắc rối này như thế nào. Yên ắng được một hai ngày, thái giám tổng quản chuyên hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng tới thông báo tin mừng, nhân dịp mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu, người thương tình cầu xin Hoàng thượng khai ân cho Vân Tường công chúa. Cho nên nàng được giải cấm túc sớm và có thể tham dự tiệc mừng thọ của Thái Hậu tối nay. Vân Tường mờ mịt nhìn không khí vui tươi trong Ninh Hòa cung, được nhóm nha hoàn xoay ngang xoay dọc, vừa chuẩn bị lễ phục, vừa làm tóc trang điểm, rốt cuộc trước giờ Dậu, Vân Tường cũng được nhóm cung nữ hộ tống ra ngoài. Cả Hoàng cung được kết đèn giăng lụa, đâu đâu cũng thấy cung nhân tấp nập, thỉnh thoảng còn có mấy nữ tử thanh tú mặc sắc phục lộng lẫy hành lễ trước mặt nàng. Như Phụng thấp giọng giới thiệu, đây là nhị tiểu như nhà Thượng thư đại nhân, kia là phu nhân của Ngự sử đài, hóa ra các phu nhân và tiểu thư quan lại đều được gửi thiệp mời tham dự tiệc tối nay. Lúc đi ngang qua cầu bán nguyệt nối dài tới vườn Ngự Uyển, Vân Tường nhìn thấy một bóng người quay đầu lại ở bên kia cây cầu, bước chân dài lướt nhanh như gió. Gần như ngay lập tức, chính nàng còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã xách váy đuổi theo bóng người kia. “Bùi An tướng quân, xin dừng bước. Xung quanh có khá nhiều quan khách, ai nấy đều tò mò nhìn về phía bên này, ra vẻ hóng chuyện vui. Chuyện cô công chúa ngang ngược theo đuổi đại tướng quân được đồn khắp xóm trên làng dưới, sao mà bọn họ không biết rõ cho được? Ngay cả chuyện mấy ngày trước đại tướng quân Bùi An ném nàng xuống dưới hồ, bọn họ cũng nghe được phong thanh. Bùi An mím chặt môi, rốt cuộc cũng chịu dừng bước lại. Bước chân dồn dập dừng lại phía sau lưng, Vân Tường chỉnh lại y phục, thở dốc mấy hơi rồi bước lên phía trước. “Ta có mấy lời muốn nói với tướng quân, không biết tướng quân có thể dành ra chút thời gian được chứ? Đây là lần đầu tiên của kiếp này Vân Tường được nhìn Bùi An ở khoảng cách gần như vậy. Sống mũi cao thẳng, gương mặt cương nghị và mạnh mẽ vô cùng, hốc mắt khá sâu, ẩn giấu đôi đồng tử thâm trầm, lặng lẽ. Lúc này đây, nơi đáy mắt chàng toát lên vẻ lạnh lùng khó tả. Vân Tường có thể nghe được tiếng cười khẩy rõ ràng của Bùi An, chàng thấp giọng, đáp lời: “Rất tiếc, bản tướng không có gì muốn nói với công chúa. Giọng chàng trầm thấp như nuốt trong cổ họng, khiến nhóm quan lại và thân quyến đi cùng muốn hóng cũng không nghe được gì. “Hình như công chúa là người rất nhanh quên thì phải? Chẳng lẽ cô không nhớ ở lần gặp trước đó ta đã nói gì sao? Hay là cô cho rằng đây là nơi đông người, ta sẽ không dám làm gì cô? Vân Tường vô thức lắc đầu, không biết có phải là do bản năng của thân thể cũ này không, hai tay nàng bất giác níu lấy vạt áo, nhìn hơi dè dặt. Vân Tường khẽ đáp: “Ta… ta chỉ muốn nói mấy lời với tướng quân. Không tốn quá nhiều thời gian đâu. Nếu như tướng quân không muốn dời bước đến chỗ khác, ta nói ở đây luôn cũng được. Nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người kia: “Sau vụ tai nạn ngày hôm trước, ta không nhớ được rất nhiều chuyện trong quá khứ, nhưng nghe được mấy cung nhân báo lại, ta cũng nắm được một vài thông tin. Tướng quân nghi ngờ ta liên quan tới cái chết của phu nhân ngài, hiện đang điều tra chứng cứ. “Bây giờ ta không dám nói gì, dù thế ta đã cho đi điêu tra lại chuyện đó. Ta không muốn chối tội, nhưng càng không muốn người khác đổi hết tội lỗi lên cho mình. Nếu như là do ta gây ra, ta sẽ tự mình gánh chịu, không cần ngài xử lý. Còn nếu không phải mà có người tung tin đồn thất thiệt, ta sẽ tìm được bằng chứng để minh oan cho mình. Đôi mày kiếm của Bùi An nhíu chặt, khóe môi chàng nhếch lên, mỉa mai: “Mất trí nhớ? Công chúa đúng là lắm trò, cái gì cũng có thể nghĩ ra để bao biện. Chàng không đợi Vân Tường giải thích mà nói tiếp: “Cũng được thôi. Cô muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải thông báo với bản tướng. Cho dù cô có muốn thủ tiêu chứng cứ, ta cũng có cách đào được nó về. Ánh mắt hắn như dao câu sắc lạnh, khiến sống lưng Vân Tường run rẩy: “Chuyện cô làm, trời biết đất biết. Trên đời này còn có luật nhân quả, cô tưởng giả vờ quên hết thì xem như mọi chuyện chưa từng diễn ra sao? Đúng là nực cười. Bùi An không muốn mất thời gian hơn nữa, chàng cất bước đi thẳng vào đại điện, lúc lướt qua người nàng, bước chân chàng hơi dừng lại một chút, giọng nói phát ra từ kẽ răng: “Cô nói nếu mọi chuyện là do cô gây ra, cô sẽ tự mình gánh chịu sao? Khi đó ta muốn chính tay mình sẽ kết liễu mạng sống của cô!