Vân Tường nhìn thấy chàng thì vui mừng hết sức. May mắn là dù kiếp này nàng xuyên vào giữa chừng, thì trước đó nàng công chúa này cũng đang tho đuổi Bùi An. Phía sau mỏm đá, Vân Tường xách váy định chạy ra chào hỏi, không ngờ nha hoàn Tiểu Cát lại tóm chặt lấy áo nàng, gương mặt nhăn nhó vì sợ hãi. “Công chúa… công chúa định làm gì vậy ạ? Chẳng lẽ người định xông ra gặp tướng quân thật sao? Vân Tường không hiểu: “Đúng thế. Ta muốn nói chuyện riêng với chàng ấy mà. Tiểu Cát cắn môi, giống như đang đắn đo không biết phải giải quyết thế nào. “Nói đi. Vân Tường quay người lại: “Có phải ngươi còn giấu ta chuyện gì không? Tiểu Cát nghe nàng đổi giọng thì run rẩy quỳ rạp xuống đất, mếu máo đáp: “Không phải nô tỳ muốn giấu đâu. Nhưng mà chuyện này chỉ mới xảy ra hôm qua, chẳng lẽ công chúa đã quên rồi. Người ngã xuống hồ Long Ẩn cũng là vì tướng quân đấy thôi. “Công chúa, tướng quân là mệnh quan triều đình lại giữ trọng trách trong triều, hoàng thượng sẽ không vì những chuyện thế này mà hạ chỉ trách phạt tướng quân được. Nô tỳ xin công chúa nghĩ lại, đừng tự làm khổ mình nữa. Đỡi qua vài hôm, đến lúc đó tướng quân nguôi giận thì người đến gặp ngài ấy cũng được, có được không? Còn một điều nữa, nhưng Tiểu Cát không dám nói. Hiện tại, cung nhân theo hầu công chúa chỉ có một mình cô ấy, nếu chẳng may Vân Tường có xảy ra chuyện gì thì khi ấy mạng nhỏ này của cô ấy sợ không gánh được mất. Chỉ trong vòng mấy canh giờ sau khi nhập vào thân xác này, Vân Tường đi từ bất ngờ này sang đến bất ngờ khác. Nàng kéo váy ngồi xuống, đầu mày nhíu chặt: “Thôi được rồi, ngươi đừng khóc lóc nữa. Vì ngã xuống nước nên hiện tại có một số chuyện ta không nhớ rõ, ngươi nói lại toàn bộ những chuyện trước đó mình biết cho ta nghe, cả chuyện trước đó vì sao ta lại ngã xuống nước. Vân Tường thân là công chúa nhưng lại một lòng si mê vị tướng quân đó, trong khi tướng quân lại không mảy may chút động lòng. Từ nhỏ tới lớn, Vân Tường luôn là người ngỗ nghịch lại được hoàng hậu một mực yêu thương, chiều chuộng thế nên trước sự khước từ của người trong lòng thì nàng không hề nản chí mà còn cho rằng chiếm được thân xác rồi, còn lo có ngày không chiếm được trái tim sao? Thế là đủ thứ hoang đường, không có gì là không thể từ xuân dược, thuốc mê… chỉ cần biết được cách nào đều thử theo cách đó. Dù thế, hộ vệ bên cạnh Bùi An cũng rất nhiều, bản thân Bùi An cũng vô cùng cẩn thận nên Vân Tường dù đã chuẩn bị kỹ cũng không có cơ hội ra tay. Mặc dù không hài lòng về tác phong của Vân Thường nhưng dù gì thì nàng cũng là công chúa nên Bùi An quyết định có thể tránh thì vẫn sẽ tránh. Vậy mà gần đây không biết kẻ nào ác ý đồn thổi, nói rằng vị phu nhân quá cố của tướng quân Bùi An qua đời cũng là do công chúa ra tay diệt trừ. Tướng quân tức thì cho người điều tra mới biết, bà đỡ khi ấy đã bị người khác tráo thân phận, sau khi thê tử qua đời vì sinh khó thì bà ta cũng đã bị diệt khẩu. Tức giận làm người ta hồ đồ, Bùi An đã lập tức vào cung tìm đến công chúa để chất vấn. Vậy mà Vân Tường cũng không hề phủ nhận, trách Bùi An không chịu để nàng làm bình thê nên mới ra cớ sự như vậy. Bùi An tức giận, vung kiếm định “đồng quy vu tận với nàng để báo thù cho thê tử đoản mệnh. Trong lúc nguy cấp thì Vân Tường lại trượt chân ngã thẳng xuống hồ Long Ẩn. Trước khi rời đi, Bùi An còn nói nếu Vân Tường chịu hối cải chọn đến chùa xuất gia thì hắn sẽ xem như nàng trả nghiệp của bản thân. Nếu không, cho dù có là công chúa thì hắn cũng nhất định không bỏ qua chuyện này. Tin tức truyền đến tai hoàng thượng làm ông tức muốn xuống gặp phụ mẫu luôn, ra lệnh cấm túc công chúa trong Ninh Hoà cung, đồng thời cũng bỏ qua chuyện Bùi An tự ý xông vào cung. Vân Tường nghe xong thì xây xẩm mặt mày. Thân làm công chúa… thì có quyền định đoạt mạng sống của người khác tuỳ tiện như vậy sao? Sao gã Bạch Vô Thường kia lại dám để nàng nhập vào thân xác của nàng ta? Rồi nàng biết giải quyết mớ rắc rối này như thế nào? Kiếp trước đã định là vô duyên, kiếp này còn chưa kịp theo đuổi, người ta đã muốn một đao chém chết nàng. Hay là nàng làm gì khiến ông trời tức giận, cho nên ông ta mới cố tình tạo ra mấy lần thiên kiếp kinh khủng như thế này? Thấy Vân Tường uể oải nhắm mắt, tựa lưng vào mỏm đá, Tiểu Cát mạnh dạn nói thêm: “Công chúa… người… người thực sự đã làm chuyện đó với tướng quân phu nhân sao? Vân Tường thở dài, không đáp. Bởi vì nàng cũng đâu có biết. Đành phải bắt đầu từ đây vậy. Vân Tường mở mắt ra, lấy lại khí thế như trước đó. “Phụ hoàng cấm túc ta bao lâu? Ta có đội thị vệ riêng của mình chứ? Tiểu Cát cũng không xoay kịp trước sự thay đổi chóng mặt của Vân Tường: “Sao cơ? À… Hoàng thượng cấm túc người một tháng, tính đến nay là còn 28 ngày. Công chúa có một đội thị vệ riêng do Hoàng thượng ban cho, sẽ bảo vệ công chúa những lúc người xuất cung. Vân Tường gật đầu, chống tay đứng dậy: “Đi thôi, quay về Ninh Hòa cung. Gọi đội trưởng đội thị vệ tới đây cho ta gặp. Bóng dáng chàng nam tử đó đã mất hút từ lâu. *** Ninh Hòa cung. Lúc này, đội trưởng đội thị vệ đang quỳ trước mặt Vân Tường. Sau khi nghe yêu cầu từ phía nàng, thị vệ mắc mắc: “Khởi bẩm công chúa, vậy là chúng thần sẽ phải bám theo đội tuần tra phía tướng quân Bùi An phải không? Nếu đối phương phát hiện ra chứng cứ gì thì lập tức thủ tiêu chứng cứ? Vân Tường cảm giác thái dương của mình đang giật liên hồi. Nàng đập bàn, hét lên thành tiếng: “Ai bảo ngươi làm vậy hả? Từ nãy tới giờ ta có nói câu nào thủ tiêu chứng cứ không? Đội trưởng đội thị vệ Tiểu Bính bị mắng thì cúi đầu, quỳ xuống, luôn miệng xin tha. Vân Tường càng không hiểu nổi, nàng công chúa này đã làm bao chuyện ác mà bây giờ trong lòng nhóm thị vệ nha hoàn, nàng ta có ra lệnh gì cũng phải là một chuyện bất nhân. Vân Tường hít sâu một hơi, giải thích lại lần nữa: “Ta muốn biết chân tướng sự việc, ngươi hiểu không? Nếu là lỗi do ta, ta sẽ nhận tội với Bùi An, còn nếu có người rắp tâm vu hãm, ta tuyệt đối không bỏ qua. Ngươi hiểu chưa? Vẻ ngơ ngác, mơ màng trên gương mặt thị vệ không hề giảm bớt: “Chẳng lẽ công chúa cũng không biết có phải là do người không sao? Vân Tường mệt mỏi xua tay: “Thôi, thôi, ta không muốn nói nhiều. Ngươi cứ làm theo lệnh ta là được. Mỗi tuần phải báo cáo lại tình hình cho ta, tìm được manh mối nào cũng không được tự mình xử lý, tất cả phải nghe theo lệnh ta. “Rõ. Thị vệ cúi đầu hành lễ, sau đó nhanh chóng lùi ra ngoài để sắp xếp công việc. Tiểu Cát đi ra ngoài một lúc lâu, giờ cũng quay trở lại. Thấy nàng đang ngồi nghỉ ở trên ghế quý phi, một cung nữ khác chần chừ bước tới, khẽ nói: “Công chúa, người thấy còn khó chịu ở đâu không ạ? Vân Tường giữ nguyên tư thế, mí mắt nhìn lên, nàng nhận ra đây là một trong số các cung nữ hầu hạ bên giường lúc nàng vừa tỉnh lại. Vân Tường gật đầu: “Ta vẫn ổn, ngươi không cần lo lắng. Tiểu Cát đi đâu rồi ấy nhỉ? Cung nữ kia nghe vậy thì nhích lại gần một chút, thỏ thẻ đáng thương: “Công chúa ơi, có phải nô tỳ làm gì không phải khiến người tức giận không? Nếu không tại sao sau khi tỉnh lại, người chỉ triệu mình Tiểu Cát theo cùng. Tiểu Cát vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện sẽ không được tinh tế, sao có thể giúp công chúa theo đuổi tướng quân được? “Ồ. Nghe đến đây, Vân Tường hơi nhổm người ngồi dậy, trông có vẻ hứng thú: “Ý ngươi, ngươi chính là người thường xuyên dâng kế sách giúp ta theo đuổi tướng quân sao? Cung nữ nọ nhanh miệng đáp: “Dĩ nhiên là nô tỳ rồi ạ.