Phượng Nhã không hiểu đầu cua tai nheo thế nào đã được Hắc Bạch Vô Thường và Diêm Vương hộ tống tới cửa đầu thai. Bởi vì chuyện nhập vào một cơ thể vừa mới qua đời là chuyện cấm. Hắc Bạch Vô Thường đích thân dẫn nàng lên hạ giới, không qua cửa luân hồi. Trong Hoàng cung nguy nga tráng lệ, giữa cung điện hào nhoáng, nhóm cung nữ và thái giám đang than khóc bên giường, quỳ lạy người trên giường liên tục. Phượng Nhã chưa kịp hỏi người kia có thân phận là gì, Hắc Bạch Vô Thường đã sợ nàng đổi ý, nhanh chóng niệm pháp hút linh hồn của nàng vào trong thể xác kia. Giống như một cơn lốc xoáy cuốn lấy cả người nàng, sau đó lại ném thẳng xuống vực sâu ngàn trượng. Phượng Nhã bị sặc nước một tiếng, vừa mở mắt ra đã thấy mình chính là người im lìm nằm ở trên giường kia. Nhóm cung nữ nước mắt đầy mặt nhìn thấy nàng tỉnh lại, bọn họ như không thể tin nổi, đưa tay lên dụi mắt liên tục, sau đó mới sung sướng thét lên: “Công chúa, người đã tỉnh rồi sao? Người sống lại thật rồi! Người đâu, gọi thái y đến. Phượng Nhã vừa “sống lại được mấy thái y liên tục thay phiên nhau bắt mạch, tiếng chúc mừng vang vọng khắp tẩm điện. Sau đó nhóm cung nữ dìu nàng ngồi dậy, người bưng nước, kẻ mớm thuốc, bận bận bịu bịu làm cho nàng chóng mặt. Phượng Nhã xua tay, hắng giọng, nói: “Ta… tạm thời ta đang thấy rất mệt. Các ngươi ra ngoài hết cả đi. Ừm… cô… đúng, là cô đó, ở lại chăm sóc cho ta. Nàng chọn một cung nữ trẻ trông có vẻ ngây ngô hiền lành nhất, sau đó phất tay cho nhóm cung nữ thái giám rời khỏi phòng. Đợi mọi người đi hết, cung nữ nọ mới được nàng gọi tới. Phượng Nhã vốn đã có khí chất người ở trên nên không cần học mà rất tự nhiên, nghiêm mặt hỏi: “Ngươi là cung nữ mới tới? “Thưa công chúa, nô tỳ là Tiểu Cát, vào Ninh Hòa cung được ba tháng lẻ chín ngày rồi ạ. Phượng Nhã gật gù mấy cái, cung nữ nhỏ như thế này thì mới dễ khai thác được thông tin. “Vậy ngươi nói cho ta nghe xem, ngươi biết những gì về bổn cung. Tiểu Cát hơi lo sợ, nhưng nghĩ chắc công chúa đang muốn kiểm tra mình, nàng ấy cẩn thận suy nghĩ rồi đáp lại: “Bẩm công chúa, công chúa Vân Tường, hiệu là Ninh Hòa công chúa. Người chuyển vào Ninh Hòa cung đã được mười năm. Năm nay công chúa mười sáu tuổi, vẫn chưa có hôn phối nên vẫn còn ở lại trong cung chưa lập phủ. Vậy ra tên nàng là Vân Tường! Cái tên này từng lướt qua trong sổ sinh tử của Diêm Vương nhưng nàng không nhớ kỹ. Vân Tường nhíu mày: “Chỉ nhiêu đó? Vậy thì ngươi làm nô tỳ cũng tắc trách quá rồi? Không có hôn phối thế ý trung nhân thì sao? Cơ thể Tiểu Cát thoáng run lên, nàng ấy hơi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Công chúa thích ăn điểm tâm ngọt, bình thường rất ít khi ăn thịt để giữ dáng. Công chúa không thích người khác quấy rầy lúc công chúa ngủ, lúc ăn cũng không được có quá nhiều người hầu. Nói đến đây, Tiểu Cát hơi mếu máo: “Nô tỳ chỉ được quét dọn ở bên ngoài, cho nên không biết nhiều chuyện về công chúa. Xin công chúa khai ân tha tội cho nô tỳ ạ. Vân Tường không nghe được tin tức nào hữu dụng, đang định phất tay đuổi nha hoàn này ra thì đã nghe nàng ta ngập ngừng nói thêm: “Còn… còn chuyện ý trung nhân của công chúa… nô tỳ chỉ nghe người khác nói lại chứ không biết tận tình. Mắt Vân Tường sáng lên, nàng nhích người, đổi sang tư thế khác rồi nói: “Bổn cung cho phép ngươi nói tất nhiên sẽ không trách phạt, nói ta nghe xem sao. Tiểu Cát vẫn còn non nớt, chưa từng biết đến chuyện các nương nương trở mặt cũng là chuyện bình thường. Nghe công chúa xóa tội, nàng vui vẻ đáp: “Nô tỳ nghe nói, ý trung nhân của công chúa là tướng quân Bùi An, đại tướng quân uy danh lừng lẫy khắp Triều Sơn. Nghe mọi người bảo, công chúa thích tướng quân từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi tướng quân đã được ba năm rồi, nhưng mà… Nàng ấy ấp úng: “Hình như là chưa theo đuổi được. Vân Tường vội hỏi: “Tướng mạo của tướng quân như thế nào? Tiểu Cát hào hứng đáp: “Cái này thì nô tỳ biết. Nô tỳ từng có cơ hội nhìn thấy tướng quân dẫn binh lính truy bắt thích khách ở Thái y viện. Dáng người tướng quân cao lơn, nô tỳ phải ngước mắt thật lâu, đường nét gương mặt thanh tú, làn da hới rám nắng lại có phong thái uy nghi nên người được cung nữ trong cung gọi là “mỹ tướng quân. Vân Tường thoáng đăm chiêu, miêu tả này khá giống với Thiên Quân. Diêm Vương nói cô nương này có liên quan trực tiếp tới đợt lịch kiếp này của chàng, cho nên rất có thể đó chính là người mà nàng ta theo đuổi. Tiểu Cát đắm mình trong câu chuyện: “Tính tình của tướng quân Bùi An cũng rất tốt, đối xử với nương tử của mình hết mực yêu thương. Nghe nói, phu nhân từ thủa hàn môn của tướng quân có vẻ ngoài khiến người ta khiếp sợ, cốt cách cũng không được người ta coi trọng. Dù thế thì tướng quân vẫn một mực kính trọng lễ nghĩa với nàng, ngay cả khi vị phu nhân ấy đoản mệnh thì người cũng không cưới thêm ai khác. Tiểu Cát nhìn sang người đối diện thì thấy sắc mặt của Vân Tường tái nhợt, đôi mắt mở lớn, như vừa phải chịu một cú sốc tinh thần. “Ngươi… ngươi vừa nói cái gì? Tướng quân đã có phu nhân? Chàng thành gia lập thất rồi??? Tiểu Cát cũng bị chất giọng cao vút của Vân Tường làm cho sợ hãi. Nàng ấy run rẩy quỳ rạp xuống, luôn miệng xin tha. “Công chúa tha tội, nô tỳ… nô tỳ… nô tỳ chỉ là thuật lại lời người ta nói… Vân Tường nhảy phóc xuống giường, nhíu mày đi đi lại lại hai vòng rồi mới hỏi: “Ngươi có biết tướng quân thường đi lại ở đâu không? Nếu giả sử ta muốn đứng chờ tướng quân thì ở đâu sẽ gặp được? “Cái này… Tiểu Cát bối rối: “Theo quy định ngoài việc được triệu kiến thì tướng quân chỉ có thể vào cung mỗi khi có buổi thiết triều, ngày hôm nay vừa hay cũng là ngày thiết triệu, nếu tính toán thì có lẽ vừa lúc tan triều, công chúa muốn gặp… Không đợi Tiểu Cát nói xong câu, Vân Tường đã tóm lấy tay nàng ấy, kéo ra ngoài. Nhóm cung nữ thấy công chúa chạy đi thì hốt hoảng định cầm quạt chạy theo, nhưng mà tốc độ của công chúa quá nhanh, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng, bọn họ bị bỏ lại giữa đường mà khóc không ra nước mắt. Tiểu Cát dẫn công chúa tới một đình thủy tạ. Cách đó không xa là tuyến đường các quan lại sau khi bãi triều thường đi qua. Vân Tường nhìn quanh một lượt rồi chỉ sang hòn non bộ bên hồ: “Chúng ta sang nấp ở đó đi. Chỗ này lộ liễu quá. Tiểu Cát lại càng không hiểu nổi, mơ mơ màng màng trốn sau bệ đá cùng công chúa. Trong lúc chờ đợi, công chúa còn yêu cầu nàng phải kể tiếp những gì nàng biết liên quan tới tướng quân. Tiểu Cát đau khổ đáp: “Nô tỳ thực sự không biết nhiều đâu ạ. Những gì nô tỳ biết đều đã nói với người rồi… Vân Tường thắc mắc: “Phu nhân của tướng quân qua đời bao lâu rồi? “Hình như… khoảng tầm hai năm ạ. Nàng xâu chuỗi lại những gì Tiểu Cát vừa mới nói, hai mắt chợt trợn tròn: “Phu nhân của chàng mới mất hai năm trước, nhưng ta lại theo đuổi tướng quân tận ba năm. Chẳng lẽ lúc chàng đã có thê thất như vậy, ta vẫn nhất quyết bám không tha? Tiểu Cát cười gượng, cúi đầu im lặng không dám đáp. Nhưng mà chỉ cần suy luận một chút, Vân Tường cũng có thể dám chắc phỏng đoán vừa rồi của mình là sự thật. Có lẽ trước kia nàng công chúa Vân Tường này cũng tùy hứng lắm đây, nếu không sao vị tướng quân kia lại tránh nàng như tránh tà đến vậy. Nghĩ đến đây, từ phía xa có một nhóm người mặc quan phục đi tới. Ánh mắt Vân Tường nhanh chóng bị thu hút. Nhóm quan lại đang nghiêm túc trao đổi một vấn đề nào đó, ai nấy đều căng thẳng vô cùng. Đi phía sau có một người mặc trang phục võ tướng hoàn toàn khác hẳn. Vóc người cao dỏng lên, gương mặt trầm tĩnh lắng nghe lời họ nói. Vân Tường cảm giác tim mình như ngừng lại. Là chàng!