Nhưng Diêm Vương nào ngờ chiến thần lại vô cùng “hiểu chuyện, hắn đi ra ngoài sảnh, thoải mái ngồi xuống nhìn dòng người đầu thai đi qua. Vừa để chờ ông ta tìm kiếm, vừa muốn đợi người mà chàng đang muốn gặp. Diêm Vương không còn cách nào khác, đành phải gọi Bạch Vô Thường lên trần gian báo tin cho Lạc Nguyên, dặn nàng khoan hẵng xuống. Chỉ cần nàng vừa đặt chân xuống Hoàng Tuyền, chắc chắn Thiên Quân sẽ nhận ra. Lúc đó, chuyện ông ta cấu kết cho Phượng Nhã cô cô đi cửa sau, can dự vào thiên kiếp của chiến thần lộ ra, không biết ông ta còn có thể ngồi yên trên cái ghế Diêm Vương này nữa không? Lạc Nguyên lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống ghế định hình một lúc: “Vậy thì tạm thời chưa phải lo. Dù sao Thiên Quân cũng không thể nán lại ở địa phủ quá lâu, chắc chắn dăm ba hôm nữa chàng sẽ phải đi đầu thai ngay thôi. Ngươi về bảo Diêm Vương cố gắng kéo dài thời gian vậy. “Nhưng mà… tránh được kiếp này không tránh được kiếp khác. Bạch Vô Thường lo lắng: “Đợi tới khi chiến thần lịch kiếp xong quay lại, Diêm Vương vẫn chưa có câu trả lời thì làm sao? Lạc Nguyên đâu thể quan tâm nhiều đến vậy, nàng xua tay, đau đầu đáp: “Đến đâu hay đến đó. Ta sẽ ở lại đây thêm tầm vài năm nữa. Lúc nào chiến thần đi rồi, phiền ngươi báo mộng cho ta, ta sẽ xuống đầu thai. Đừng xuất hiện cái kiểu này nữa đấy. Nếu không dương số của ta chưa tận cũng đau tim mà mất vì hai người. Bạch Vô Thường thấy Lạc Nguyên đã có ý tiễn khách nên đành phải bịn rịn quay về. Hắn tranh thủ dẫn thêm vài linh hồn mới mất cùng nhau xuống địa phủ. Lúc dẫn họ qua cây cầu Nại Hạ, ánh mắt liếc thấy chiến thần Thiên Quân vẫn đứng sừng sững bên lề đường như cây cột. Bạch Vô Thường nuốt một ngụm nước bọt, cười khan chào hỏi: “Chiến thần vẫn chưa đầu thai sao? Nơi này bùn đất bụi bặm, bọn quỷ đầu thai này lúc nào cũng chen lấn xô đẩy, chỉ sợ ảnh hưởng đến Thiên Quân. Hay ngài vào trong điện chờ một lúc? Thiên Quân thờ ơ đứng đó, không rõ ánh mắt chàng đang nhìn về hư không hay nhìn dòng linh hồn dài đằng đẵng, chàng chợt hỏi: “Trên nhân giới đã qua mấy năm từ khi ta xuống đây rồi? Bạch Vô Thường tính toán, ước lượng: “Gần ba năm rồi ạ. Ba năm rồi sao? Thiên Quân thở dài. Nếu như đến năm sáu mươi, bảy mươi, người đó mới xuống đây, không biết khi đó liệu chàng có thể nhận ra người cần gặp. Thiên Quân khẽ cười một tiếng. Hình như sau ba kiếp, chàng đã “người hơn trước rất nhiều, cũng bắt đầu lăn tăn suy nghĩ, bận lòng vì những chuyện không đâu. Thôi thì tùy duyên vậy! Thiên Quân chợt quay người, đi thẳng về phía Mạnh Bà đang bận rộn phát canh. Sau lưng chàng vang lên tiếng gọi thất thanh của Bạch Vô Thường: “Ơ, chiến thần, ngài không đợi Diêm Vương nữa sao ạ? Thiên Quân không quay đầu lại mà chỉ đáp một câu: “Bảo ông ta tìm cho cẩn thận, ta muốn lần tới khi gặp lại, ông ta phải tìm được cuốn sổ mệnh sinh tử đó. Nhìn bóng dáng chiến thần bước qua cửa đầu thai, Bạch Vô Thường vừa mừng vừa lo chạy vào thông báo với Diêm Vương, sau đó lại hớt hải chạy lên nhân gian báo tin cho cô cô Phượng Nhã. Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã, ngọn đèn trong phòng Lạc Nguyên để mãi qua đêm. Sáng hôm sau, Tịnh Nhi thấy lạ mới đẩy cửa bước vào, phát hiện ra cô nương nhà họ đã nằm trên bàn rồi đi từ lúc nào. Bên cạnh nàng là cuốn sổ ghi rõ những tài sản mà nàng tích cóp được bao lâu sẽ giao lại cho ai, mục đích là gì. Thành Tây An tưởng nhớ cô nương đã giúp họ an cư lạc nghiệp, tiếng người dân sầu khóc vang vọng suốt mấy ngày. Phượng Nhã không nóng ruột quay về địa phủ gấp. Dù sao Thiên Quân chỉ vừa mới đầu thai, nàng đợi mấy năm, để người kia đương độ tuổi chính chắn thành gia lập thất, nàng tới quyến rũ thì mới hợp. Ngắm nghía sơn hà một thời gian, vừa về đến địa phủ nàng đã trực tiếp lao thẳng vào điện của Diêm Vương, tiếng nàng cất cao: “Sao rồi? Ông đã tìm được cuốn sổ về số kiếp của Lạc Nguyên chưa? Diêm Vương đang ngồi sau chồng sách bị nàng làm giật bắn cả người. Cây bút lông quẹt thành một đường đen đậm trên trang giấy. Hai mắt ông ta mở lớn, trợn trừng không tin nổi: “Ơ… ơ… Hắc Vô Thường đứng bên hét toáng cả lên: “Diêm Vương, sao người lại ban chết cho người ta thế này? Dương số của người này vẫn chưa tận kia mà? Diêm Vương khóc không ra nước mắt. Gương mặt ai oán nhìn về phía nguyên nhân gây ra sự việc trên: “Tại sao cô cô lại la to như vậy? Cô cô có biết ta vừa gây ra sai lầm gì rồi không? Phượng Nhã chớp mắt hai cái: “Ông đọc sổ sinh tử là được, sao còn cầm theo cả cây bút làm gì? Tự dưng lại gạch tên người ta, bây giờ muốn trách sang ta hả? Nếu như đây là người bình thường, Diêm Vương ông còn bù đắp cho họ một kiếp sau tốt đẹp, xem như đôi bên cùng có lợi. Nhưng mà người này… Ông ta ôm mặt khóc hu hu. Hắc Vô Thường không nhìn nổi mới lên tiếng giải đáp: “Người mà Diêm Vương vừa gạch lại là người xuất hiện trong kiếp số của chiến thần đại nhân. “Cái gì? Phượng Nhã bước lại gần nhìn thử: “Không phải thiên kiếp không thể tác động vào hay sao? Tại sao ông lại thay đổi được? Diêm Vương chỉ muốn đánh cho mình mấy cái, ông đau khổ đáp: “Chiến thần lại bắt đầu một kiếp. Ta mở sổ thiên kiếp xem thử kiếp này của ngài ấy thế nào, thấy đang có tranh chấp với một vị cô nương tên là Vân Tường đây. Thế là… thế là ta mới mở sổ sinh tử của Vân Tường xem thử… Diêm Vương ôm mặt khóc òa, Phượng Nhã cũng lờ mờ hiểu ra. Sổ thiên kiếp thì không thể thay đổi, nhưng nếu là sổ sinh tử của một người, Diêm Vương vẫn có quyền năng đấy. Có điều, chuyện này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thiên kiếp. Nguy cơ để lại không hề nhỏ. Hắc Bạch Vô Thường nhíu mày đi quanh phòng liên tục. Đột nhiên, Hắc Vô Thường vô tay, reo lên: “Ta nghĩ ra một cách có thể giải quyết được chuyện này. Ba người trong phòng đồng loạt nhìn về phía hắn. Hắc Vô Thường hưng phấn trình bày: “Nếu Diêm Vương lỡ gạch tên của một người dương số còn chưa cạn, chỉ cần tìm một linh hồn tiếp tục sống trong cơ thể người đó, đến tử kiếp của người đó là xong. Chẳng phải mọi chuyện sẽ không bị thay đổi gì hay sao? Bạch Vô Thường tức giận đánh lên đầu của người kia một cái: “Ngươi nói vậy mà cũng nói được à? Tìm đâu ra một linh hồn như thế? Linh hồn rời khỏi thân xác mang theo ký ức của thân thể cũ, khiến họ nhập vào thân thể mới sẽ gây ra bao nhiêu chuyện phiền toái có biết không? Ngay cả khi họ mất đi kí ức, nhưng làm ảnh hưởng tới thời gian đầu thai của linh hồn cũng là trọng tội. Ti Mệnh tinh quân ở trên kia mà biết, chúng ta càng không giải thích được. Diêm Vương nghe vậy lại càng thêm suy sụp. Nhưng mà Hắc Vô Thường cười ngây ngô hai tiếng, chỉ về phía Phượng Nhã: “Ở đây không phải có một người hay sao? Linh hồn của cô cô không nằm trong thế đạo luân hồi, dù có tiếp tục sinh mạng kia cũng rất khó bị người ta phát hiện. Hơn nữa cô cô là người mình, có thể thích nghi rất tốt, chắc chắn sẽ không làm lộ chuyện này rồi. Diêm Vương như thể tìm ra đường sống trong cõi chết. Ông ta lao ra khỏi ghế, tóm lấy tay Lạc Nguyên, hai mắt rưng rưng nói: “Phượng Nhã cô cô, xin cô cứu lấy thân già này một lần có được không? Xin cô đấy!