Lạc Nguyên quay trở lại Tây Hà. Cửa hàng kinh doanh son phấn lại càng thêm phát đạt.

Dạo này nàng còn mở thêm mấy cửa hàng tơ lụa và lúa gạo, số người đi theo nàng càng lúc càng đông. Tây Hà dần trở thành nơi trung chuyển và giao thương hàng hóa lớn nhất nhì Vạn Niên.

Một lúc quản lý bốn năm cửa hàng khiến nàng bận rộn không ngơi nghỉ. Đêm về vừa đặt mình xuống gối đã ngủ thiếp đi ngay.

Tịnh Nhi từ bên ngoài chạy vào thông báo với nàng: “Cô nương ơi, chùa Phước Duyên chuẩn bị đi cứu trợ cho huyện Tân An, chúng ta có ủng hộ không ạ?

Lạc Nguyên vẫn gảy bàn tính không ngừng lại: “Như mọi lần.

“Vâng ạ. Nàng ấy chần chừ đứng trước cửa một lúc rồi lại nói: “Lúc nãy là thần y tới cửa tiệm báo tin. Ngài ấy còn nói, nghe đâu vụ án ở La thành đã được phán quyết rồi. Hai cha con Đăng tri phủ bị lưu đày ở biên giới phía Bắc mười năm, hình như mấy chuyện tham ô chạy chức chạy quyền của ông ta cũng bị phanh phui hết. Thần y nói, Đăng Thiên cũng khai nhận chuyện vu hãm cho sư phụ Phong Hòa rồi.

Bàn tay đang gảy bàn tính của nàng hơi dừng lại một chút, sau đó trở lại như bình thường: “Ta biết rồi, muội cứ chuẩn bị đi. Sắp xếp thêm một đội hộ vệ hộ tống cho mọi người nữa đấy.

Tịnh Nhi hơi ngẩn người một chút. Nàng ấy còn tưởng Lạc Nguyên sẽ thấy vui mừng khi nghe tin tức này, mối bận lòng suốt thời gian qua của cô nương cũng sẽ được giải tỏa. Nhưng không ngờ mọi chuyện phức tạp hơn nàng nghĩ.

Tịnh Nhi khẽ thở dài một hơi, quay người rời đi.

Lúc này, Lạc Nguyên mới thần người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một năm qua, dường như không ai dám nhắc tới cái tên Phong Hòa trước mặt nàng. Mặc dù vẫn mỗi lần chùa Phước Duyên đi hành thiên thì nàng đều ra tay giúp đỡ nhưng Lạc Nguyên đã không còn đích thân đi tới đó nữa

Những người dân được Lạc Nguyên và Phong Hòa hỗ trợ, họ buồn thương thay cho số phận oan trái của Phong Hòa nên lập ra cho chàng một miếu nhỏ, ngày ngày vẫn thắp hương cúng bái. Nghe đâu ở La thành cũng đã làm tương tự, đại diện dân chúng bên đó cũng từng đi sang đây tìm nàng, nhưng nàng không ra gặp.

Chưa biết chừng bây giờ Phong Hòa đã đầu thai chuyển kiếp, sao nhận được sự cúng bái, hối lỗi của họ đây?

Một cơn gió bất chợt lướt qua. Lạc Nguyên khẽ rùng mình một chút.

Nàng vươn người định đưa tay kéo cửa sổ phòng lại, không ngờ một khuôn mặt trắng bệch chui lên từ bên ngoài cửa sổ, thình lình tiến sát trước mặt nàng.

“Xin chào Lạc cô nương.

Lạc Nguyên giật thót ngã ngửa người sau ghế. Ánh mắt định thần lại mới nhận ra trước mặt mình chính là Bạch Vô Thường, quan sai ở bên cạnh Diêm Vương.

Lạc Nguyên trừng lớn mắt, bực bội nói: “Bạch Vô Thường à, sao ngươi lại giống Diêm Vương của ngươi vậy? Cách xuất hiện lúc nào cũng phải dọa người thế hay sao?

Bạch Vô Thường cười hì hì mấy tiếng, co chân trèo qua khung cửa sổ: “Phượng cô cô ơi, ta xuất hiện ban ngày đã là suy nghĩ cho tâm trạng của cô cô lắm rồi. Nếu như tới gặp tối hôm qua, chẳng phải càng khiến cô cô sợ hơn sao?

Lạc Nguyên không có tâm trạng để đùa giỡn với hắn, nàng uể oải nói: “Có chuyện gì mà ngươi lại tới đây? Yên tâm, ta sẽ về đầu thai. Chẳng phải chỉ nán lại nhân gian một thời gian thôi sao? Dù sao dương số của kiếp này vẫn còn chưa tận mà.

Bạch Vô Thường vội lắc đầu nguây nguậy: “Cô cô hiểu nhầm rồi. Lần này ta tới không phải để giục cô cô nhanh đầu thai mà là muốn nhắn người nán lại thêm chút nữa.

Lạc Nguyên nhíu mày, quay đầu lại: “Ý ngươi là sao?

Bạch Vô Thường “ui chao mấy tiếng rồi mới đáp: “Cô cô không biết đó, Diêm Vương và chúng tiểu nhân dưới kia sống không yên thật rồi.

“Từ khi chiến thần Thiên Quân hoàn thành xong kiếp này. Ngài ấy hùng hùng hổ hổ xông vào điện Diêm Vương, yêu cầu Diêm Vương cho ngài ấy xem sổ sinh tử, cái quyển sổ ghi về kiếp sống của tiên nhân khi lịch kiếp xuống nhân gian ấy ạ. Ngài ấy nghi ngờ có người động tay động chân vào chuyện lịch kiếp ở trần gian lần này.

Lạc Nguyên đang ngồi trên ghế cũng không bình tĩnh nổi. Nàng bật dậy, hốt hoảng tóm lấy Bạch Vô Thường: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Ngươi không thể kể đàng hoàng đầy đủ được hay sao? Sao Thiên Quân lại nghi ngờ chuyện đó?

Bạch Vô Thường bị xách ngược lên trên, lúc này hắn mới ngoan ngoãn kể lại đầu đuôi sự việc.

Hôm đó cũng là hắn đưa Thiên Quân về đến cửa Hoàng Tuyền.

Lúc hồn lìa khỏi xác, Thiên Quân lặng người nhìn cảnh tượng ở nơi đó hồi lâu. Lạc Nguyên lẳng lặng ôm lấy chàng, không một tiếng khóc than, nhưng nước mắt vẫn chảy dài không dứt.

Đến khi Bạch Vô Thường nhắc nhở, chàng mới chịu dời bước theo hắn xuống Hoàng Tuyền.

Nhưng mà trên đường đi, trông Thiên Quân như có điều suy nghĩ. Quả nhiên, sau khi xuống tới địa phủ, chàng ngay lập tức bước tới điện Diêm Vương, yêu cầu ông ta đưa cho chàng sổ sách.

Diêm Vương như có tật giật mình, cười xởi lởi giải thích: “Mỗi kiếp số của ngài đều được ghi trong cuốn Sổ Thiên Định, ngay cả bút của Ti Mệnh tinh quân cũng không để viết lên trên đó được. Sao có chuyện có người giở trò làm ảnh hưởng đến thiên kiếp của ngài? Chưa kể, ai cũng biết ngài là chiến thần đệ nhất của thiên giới, là con của Ngọc Hoàng và Vương Mẫu nương nương, chắc chắn sẽ không ai dám làm loạn vậy rồi.

Thiên Quân nhíu mày suy nghĩ: “Nghĩa là chính ta cũng không được xem cuốn sổ đó hay sao?

“Cái này thì…

Hình như không có điều luật nào ngăn cản. Diêm Vương rón rén đưa quyển sổ cho người đối diện, trong lòng liên tục cầu khấn chỉ mong chiến thần không tìm ra dấu tích của Phượng Nhã cô cô bên trong.

Sổ Thiên Định ghi rõ những chuyện đã qua trong ba kiếp vừa rồi, kiếp thứ ba dừng lại ngay khi chàng kết thúc cuộc sống ở nhân gian. Thiên Quân lật tới lật lui một lúc cũng không tìm được điều mình muốn.

Diêm Vương lại cẩn thận hỏi: “Chiến thần không hài lòng sao ạ? Chẳng lẽ có gì không ổn hay sao? Hay là có người tác động như ngài vừa phỏng đoán?

Thiên Quân thoáng trầm mặc, chàng hỏi tiếp: “Vậy ông có sổ sinh tử của mọi người phải không? Cuốn sổ ghi rõ các kiếp trước của từng người luôn ấy.

Lúc này, Diêm Vương cũng ngờ ngợ đoán được ý định của Thiên Quân: “Chiến thần cần nó làm gì vậy?

“Ta muốn tìm một người.

Thiên Quân nói thẳng: “Ta có cảm giác, ba kiếp mà mình vừa trải qua đều cùng gặp một người. Mặc dù hình hài hơi khác biệt, nhưng ta có cảm giác, đó là cùng một người, cùng một linh hồn. Tại sao lại trùng hợp đến vậy, mỗi lần ta lịch kiếp lại gặp lại người đó, hơn nữa còn có mối liên hệ mật thiết với ta? Chẳng phải là có người âm mưu gì đó sao?

Lần này thì Diêm Vương sợ thật. Trong lòng ông ta lạnh toát.

Không hổ là chiến thần thiên giới, cảm giác cũng nhạy cảm quá trời. Rõ ràng ông ta cũng hóng hớt ngồi sau kính Lăng Hoa xem chuyện tình của hai người họ, nhưng lại không hề cảm thấy ba kiếp sống kia có liên hệ gì với Phượng Nhã cô cô.

Ngay cả ở kiếp thứ ba, Phượng Nhã mang theo linh hồn để đầu thai, nhưng có lẽ trong thân xác người thường, tính cách hống hách ngày thường của nàng không còn nữa.

Vậy mà người này lại cảm giác ra được?

Diêm Vương chỉ biết lấy lý do sổ sách của mấy triệu người trên nhân giới quá nhiều, phải tìm rất lâu mới thấy được để kéo dài thời gian.