Lạc Nguyên chạy đến phố Đông thì thấy một nhóm người đang tụ lại chật cứng, tiếng la hét quát tháo ầm ĩ một vùng.

“Còn dám xuất hiện ở La thành nữa sao? Thứ lòng lang dạ sói giả dạng tu hành, phải đánh cho nó biết mặt, nhanh chóng cút khỏi cái đất này đi.

“Đúng đấy, tưởng người dân La thành chúng ta hiền lành đấy hả? Dám ức hiếp nữ tử thôn ta thì phải đánh.

Tiếng chửi bới liên tục vang lên, khó nghe vô cùng.

Lạc Nguyên được mấy hộ vệ xô đẩy một lúc mới vào được bên trong.

Trong vòng vây của họ, hai ba hộ vệ đang cố gắng đẩy đám người kia ra. Nhưng dù bọn họ có khỏe đến mức nào cũng không thể chống lại sức lực của mấy chục người như thế.

Mấy người dân hung hăng thấy không xông tới đánh Phong Hòa được thì đổi thành ném hoa quả, bắp cải, cà chua,… Đủ thứ ô uế ném hết về phía đó.

Lạc Nguyên cảm giác tim mình như bị ai bóp nghẹn.

Phong Hòa bị vây hãm trong vòng vây, cơ thể vừa bị bào mòn bởi tác dụng của thuốc, gần như chàng không thể chịu nổi, cả người nghiêng ngả đổ ầm xuống đất.

“Phong Hòa.

Lạc Nguyên lao tới đỡ lấy người chàng, để đầu chàng suy sụp tựa lên vai.

Càng thương Phong Hòa bao nhiêu, nỗi tức giận những người vô tri bị kẻ ác dẫn dắt này càng lớn đến bấy nhiêu.

Lạc Nguyên hét lớn: “Các người thôi đi chưa?

“Khâm sai đại nhân đã tuyên án Phong Hòa vô tội. Rõ ràng là có người muốn vu hãm cho cậu ấy. Tại sao các người không chịu nghe phán quyết? Tại sao các người còn làm nhục vị sư phụ đã từng tới đây giúp đỡ các người?

Phong Hòa giữ chặt lấy tay nàng, gương mặt đầy vẻ bất lực, gắng gượng lắm mới nói được mấy chữ: “Mình về thôi, cô cô à.

Về sao? Lạc Nguyên cười đau xót: “Bị họ đối xử như thế này rồi mà vẫn muốn nghĩ cho họ sao?

Nàng biết, đây là kiếp nạn mà Phong Hòa phải chịu. Nàng không được tác động quá nhiều, không được thay đổi số phận của chàng. Nếu không, công đức mà chàng tích lũy sẽ đổ sông đổ biển.

Nhưng khi nhìn thấy quần áo người kia lấm bẩn, bị người đời vùi dập đến mức này, nàng lại không cách nào chịu nổi.

Từ bi có phải là để mặc cho người ta ức hiếp như vậy không? Vì sao Phong Hòa không phản kháng?

Chàng siết chặt lấy tay Lạc Nguyên, nhận ra lửa giận hừng hực trong mắt nàng. Phong Hòa hít một hơi, khàn giọng nói: “Cô cô, chúng ta không thay đổi được suy nghĩ của người khác. Thôi thì mặc kệ người ta vậy. Ác giả ác báo. Phong Hoà tới đây cứu trợ cũng không phải vì mong sẽ được họ báo đền… Khụ khụ…

Nói còn chưa hết câu, Phong Hòa đã ho liên tục, một tay đưa lên che ngực, gương mặt nhăn lại vì đau đớn.

Chẳng mấy chốc, khóe miệng của chàng ứa máu ra, sắc mặt tái nhợt không huyết sắc.

Lạc Nguyên hoảng hốt. Không phải đại phu nói chàng chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ khỏi hay sao? Mới ra khỏi nhà một lúc, sao tự dưng lại trở nặng thế này?

Nàng sợ hãi nhận ra điều gì đó, cả người bất giác run lên: “Phong Hòa… Phong Hòa, làm sao vậy?

Phong Hòa trong lòng nàng đã mất đi ý thức.

“Nhanh… nhanh đưa về y quán, tìm đại phu đến ngay.

Mấy hộ vệ mà Lạc Nguyên tìm tới nhanh chóng đưa Phong Hòa rời đi. Lúc này đám đông mới chịu tản ra, nhường đường một chút.

Có vài người cười khẩy hả hê, không tiếc lời chế nhạo: “Đúng là ác giả ác báo. Bây giờ gã ta đang bị trời hành đấy.

Đại phu nghe tin đã chờ sẵn ngoài cửa. Lúc bắt mạch cho Phong Hòa, sắc mặt của ông ta khá xấu: “Không phải ta đã nói phải tĩnh dưỡng hay sao? Sao lại để cậu ta ra ngoài như thế? Sức khỏe vốn đã leo lắt như ngọn đèn cạn dầu, giờ lại nhiễm phong hàn, khí huyết hỗn loạn, như thế này có khác nào đâm đầu vào chỗ chết!

Lạc Nguyên yên lặng nhìn mấy đại phu liên tục chạy chữa cho Phong Hòa. Tiếng chàng ho khan thỉnh thoảng lại vang lên, dần dà, những âm thanh đó dần biến mất. Lạc Nguyên nhìn thấy vị thần y lúc nãy bước tới bên cạnh mình, khẽ thở dài một tiếng: “Có lẽ đây là ý trời rồi. Cô có muốn nói gì với vị sư phụ kia không?

Nói mấy lời cuối cùng không phải chỉ dành cho những người sắp qua đời hay sao? Phong Hòa của nàng vốn đang khỏe mạnh là thế, ngày tiễn chàng đi ở Tây Hà, chàng còn mỉm cười tạm biệt nàng kia mà.

Lạc Nguyên đờ đẫn lê bước chân tới gần giường.

Người nằm trên đó uể oải đưa mắt nhìn về phía nàng. Ánh mắt sáng hơn như hồi quang phản chiếu.

Bàn tay chàng đưa ra, Lạc Nguyên vội vàng đặt tay mình vào đó.

Giọng nói khàn khàn mạnh mẽ trước kia giờ thều thào yếu ớt vô cùng, chàng khẽ gọi: “Cô cô…

Lạc Nguyên run rẩy gật đầu: “Ta đây. Phong Hòa à, cố gắng lên nhé. Các đại phu có thể chữa trị khỏi được mà.

Phong Hòa chỉ lắc đầu rất nhẹ: “Cô cô đừng nghĩ quẩn, cũng đừng làm hại ai.

“Có lẽ… đây là nghiệp mà Phong Hoà phải trả từ kiếp trước. Nếu thật sự có ra đi, cô cô cũng đừng quá buồn lòng, đừng suy nghĩ nhiều mà hãy quay về Tây Hà nhé.

Nơi đó có núi xanh, sông lành, người dân thân thiết yêu thương, cô cô hãy sống những tháng ngày vô tự vô lự như ngày trước, đừng để những chuyện không mấy vui vẻ ở đây trong lòng.

Lạc Nguyên cảm giác có một dòng nước ấm áp chảy xuôi qua má, hình như là nước mắt.

Đã bao lâu rồi nàng không cảm nhận được vị của nước mắt là gì, bởi vì Phượng hoàng đâu dễ rơi lệ đâu.

Lạc Nguyên lắc đầu như trống bỏi, run giọng nói: “Không được. Nếu cháu có chuyện gì, ta sẽ bắt bọn họ phải đền mạng. Ta không tốt bụng như Phong Hoà, ta chỉ là người bình thường, trong lòng không chứa được chúng sinh, sao có thể xem như không có chuyện gì được? Nếu cháu không muốn bọn họ có chuyện gì, vậy thì cháu chàng phải sống tốt. Phong Hoà biết ta là người nói được làm được kia mà!

Không có chàng, làm sao ta có thể sống được những tháng ngày vui vẻ được nữa đây. Ta tiếp tục ở nhân giới này, kinh doanh tiệm son phấn ấy, không phải cũng là vì lý tưởng mà chàng luôn hướng tới hay sao?

Ánh mắt Phong Hòa dần mất đi tiêu cự, bàn tay cầm lấy tay Lạc Nguyên cũng buông dần, Lạc Nguyên cảm giác như nhìn thấy nụ cười trên mặt đối phương:

“Cô cô, cả đời này người hành thiện tích đức, đừng vì Phong Hoà mà tổn hại tới phúc đức của mình, càng đừng vì Phong Hoà mà sinh ra sát tâm…

Nói tới đó, đôi mắt kia từ từ khép lại, cũng không còn mở ra lần nữa. Đôi mắt trong veo đầy khát khao và nhân hậu, sẽ không còn được nhìn thấy nữa rồi.

Bàn tay chàng rơi xuống, thực sự buông một kiếp trần gian.

Phong Hòa chỉ là một số kiếp mà thôi. Chiến thần của thiên giới rồi sẽ quay trở về. Rõ ràng nàng không cần phải đau lòng đến thế. Nhưng cảm giác bi thương trong lòng không cách nào nén nổi.

Diêu Minh đi tới, an ủi vỗ lên vai Lạc Nguyên một cái, mong nàng nén bi thương.

Mọi người lặng lẽ chuẩn bị tang sự cho Phong Hòa.

Chỉ một mình Lạc Nguyên nhốt mình trong phòng, cũng không ai dám làm phiền nàng cả.

Bên tai nàng văng vẳng câu nói cuối cùng của Phong Hòa. Lạc Nguyên uống cạn bầu rượu trong tay, cười khổ thành tiếng: “Hóa ra cảm giác khi từ biệt một người, mãi mãi không gặp lại đau khổ nhường này. Ta còn tưởng rằng trở thành Thần rồi sẽ không còn những cảm giác này nữa.

Hình ảnh ngày thường lúc nàng mang bánh đến Phước Duyên, ngồi lại nói chuyện với Phong Hòa liên tục lướt qua trước mắt.

Dù có gặp lại Thiên Quân trên thiên đình, người đó cũng không còn là chàng trai ngây ngô, xem nàng là người nhà duy nhất như Phong Hòa nữa rồi.