Thấy Như Hoa hốt hoảng, cả người run lên, Đăng Thiên mang cái vẻ “đạo đức giả cười cười bước ra, hòa nhã đáp: “Lạc Nguyên cô nương, chuyện này có vẻ không hợp lý. Một vị thần y nào đó vô danh tiểu tốt cô kiếm được ngoài kia, ai có thể xác nhận khả năng của hắn ta, ai dám cam đoan hắn ta sẽ không bị mua chuộc, thay đổi khẩu cung theo ý của người khác kia chứ? Khâm sai đại nhân ngồi trên án cũng vuốt râu gật gù. Lạc Nguyên khẽ bật cười thành tiếng: “Diêu Minh thần y từng được Hoàng thượng đặc cách sắc phong làm trưởng thái y viện, chẳng lẽ với ngươi cũng là người vô danh tiểu tốt hay sao? “Diêu Minh thần y? Khâm sai đại nhân đứng bật dậy, nhìn một cụ già dáng người nhỏ con nhưng vẫn còn nhanh nhẹn đang được hộ vệ dẫn vào trong công đường. Đến khi nhìn rõ mặt, ông ta mới vội vàng rời khỏi án, bước tới cung kính cúi đầu chào: “Diêu Minh thần y, đã lâu lắm rồi không có dịp gặp ngài. Hoàng thượng vẫn nhớ mong ngài mãi, không ngờ ngài lại đang ở La thành này? Đăng Thiên và tri phủ phụ thân của hắn cũng vì chuyện này mà không kịp đề. Bọn họ nhận ra lão già này. Đây chẳng phải là đại phu đi chung đoàn với nhóm người cứu trợ từ Tây Hà đến sao? Rõ ràng là một lão già lụm khụm quần áo tả tơi, sao đột nhiên lại trở thành thần y được, con được Hoàng thượng đặc cách sắc phong? Sắc mặt của họ tái nhợt ngay tức thì. Diêu Minh chỉ khẽ cười một tiếng, đưa tay trả lễ: “Khâm sai đại nhân quá lời rồi. Ta chỉ là một lão già biết chút về y thuật, nhận ân sủng của Hoàng thượng nên mới có cơ hội vào trong thái y viện. Giờ ta đã cáo lão hồi hương, đâu dám nhận hai chữ thần y như thế. Khâm sai đại nhân từng được Diêu Minh chẩn bệnh cho mấy lần. Dù đã nhiều năm không gặp, ông ta vẫn có thể xác nhận chắc chắn người trước mặt mình là danh y được trọng dụng một thời. Khâm sai cười xòa: “Vậy ra quê của thần y là La thành này sao? Nếu biết trước, khi tại hạ tới đây đã tới nhà thăm hỏi. Mong thần y chớ trách. Diêu Minh lắc đầu, nhìn sang người bên cạnh: “Từ nhỏ ta đã tứ cố vô thân, lấy bốn biển làm nhà. Tình cờ mấy năm trước đang lang bạt một mình, cô nương này mời ta về Tây Hà một chuyến. Ở Tây Hà có một ngôi chùa hay đi cứu tế người dân chịu thiên tai dịch bệnh. Ta cùng nhóm đại phu đi với họ, vừa góp chút công sức của mình, lại được lo cơm ăn áo mặc, quả thực là nhàn nhã vô cùng. Nói tới đây, gương mặt của ông hơi nghiêm nghị: “Đợt này nhà chùa nghe tin La thành vừa trải qua một trận lũ lụt, dịch bệnh hoành hành, người dân đói khổ, người không qua khỏi, kẻ lại tha hương. Tuyến đường độc đạo từ Kinh thành tới đây cũng đang bị phong tỏa. Nhà chùa mới tổ chức quyên góp, nhanh chóng khởi hành tới La thành. “Mấy hôm trước, ta còn nghe các sư thầy nói lại, trong buổi tiệc mừng công, khâm sai đại nhân lại khen thưởng duy nhất một người, mặc dù chúng ta tới đây không phải vì điều đó, nhưng dĩ nhiên càng không mong công sức của mình bị người ta lợi dụng, trở thành bàn đạp cho kẻ khác ngồi không hưởng lợi. Vị khâm sai đại nhân nghe đến đây thì ngẩn người một lúc, ông ta nhanh chóng hiểu ra được thâm ý của Diêu Minh. Diêu Minh không để mất thời gian hơn, ông quay lại mục đích chính tới đây ngày hôm nay: “Tình hình sơ lược thì Lạc Nguyên cô nương đã nói, không biết lão già này có thể dùng chút tài mọn của mình để thêm phần phân xử đúng sai hay không? Như Hoa hoảng hốt nhìn quanh. Nàng ta không biết Diêu Minh là ai, nhưng nghe mọi người xưng tụng ông ta là thần y, chắc chắn khả năng của người này không phải dạng tầm thường. Đăng Thiên đứng bên cạnh nàng ta sắc mặt đã đen như đít nồi, có vẻ như vô cùng hoảng sợ. Như Hoa lại càng thêm bấn loạn. Nàng ta lùi liên tục mấy bước về phía sau, cao giọng hét: “Không được! Ta… ai biết ông có phải người quen của gã hòa thượng đó rồi nói dối để cứu gã hay không? Ta không cho ông bắt mạch đâu! Tiếng la hét hoảng sợ của nàng ta vang vọng khắp công đường. Khâm sai đại nhân nhíu mày, quát to: “Đây lầ chốn công đường, không phải là nơi để cho cô hô to gọi nhỏ. Cô có biết Diêu Minh thần y còn dám kháng chỉ của Hoàng thượng, bảo vệ y đức hành nghề của mình. Cô có biết thần y đức độ như thế nào mà dám ăn nói thế? Như Hoa bị quát thì co rúm cả người. Thấy Diêu Minh tiến về phía mình, nàng ta liên tục co người lại, ánh mắt trợn trừng đầy cảnh giác: “Ta không tin. Ta đã nói không cho phép ông chạm vào người ta. Ông không được tiến lại gần đây. Lúc này, Diệp tụng sư mới tiếp tục màn biện luận của mình: “Như Hoa cô nương. Cô liên tục từ chối không cho thần y chẩn bệnh, phải chăng là vì sợ lời khai của mình bị vạch trần? Rõ ràng Phong Hòa sư phụ không hề làm chuyện gì phá giới hay sỉ nhục cô, đúng không? Giống như bị dồn vào đường cùng, Như Hoa cuống lên không kiểm soát được lời nói của mình: “Gã… gã ta có chạm vào ta. Chẳng qua… đúng là gã chưa làm gì cả, nhưng gã đã chạm vào cơ thể ta đấy. Nếu không sao gã có thể trói ta lại trên giường như thế được. Nhân lúc ta bị khống chế, gã còn sờ soạng ta một hồi. Ta cũng có thể kiện gã vì tội sàm sỡ mà! Lạc Nguyên chỉ chờ cơ hội này, nàng bật cười thành tiếng: “Lời khai của cô trước sau bất nhất, hay là có người đứng sau giật dây muốn cô đổ tội cho Phong Hòa? Ta nghe nói đại ca của cô thường xuyên đánh bạc ở chợ đen, nợ không ít tiền. Mới tháng trước bị người ta tới tận nhà siết nợ, vậy mà chỉ vài ngày sau, đại ca của cô đã có thể nhởn nhơ đi tới sòng bài được ngay rồi. Ta không thể không nghi ngờ có người dùng tiền để sai cô vu cáo Phong Hoà sư phụ. Đến lúc này, khâm sai đại nhân cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra. Ông quay trở lại án, gõ mộc nghiêm giọng, nói: “Sư gia đâu, đã ghi rõ lời khai của cô nương kia rằng mình không hề bị Phong Hòa sư phụ xâm phạm chưa? Sư gia run rẩy gật đầu: “Thưa đại nhân, đã ghi lại đầy đủ. “Chiếu theo luật của Vạn Niên quốc ta, vu cáo người khác bị phạt từ mười trượng trở lên. Trước đó cô vừa mới đánh trống kêu oan trước công đường, kiện Phong Hòa sư phụ bắt cóc và làm nhục cô. Bây giờ lại đổi lời khai như vậy, xác thực là hành vi vu hãm. “Người đâu! Đưa nàng ta ra ngoài nhận mười đại bản. Như Hoa ngơ ngác còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra đã bị mấy sai nha lôi ra ngoài, đè xuống ghế thi hành án. Tiếng la hét của nàng ta thất thanh vọng từ bên ngoài vào. Khâm sai đại nhân gõ mộc, tuyên cáo: “Ta tuyên bố, những lời tố cáo với Phong Hòa sư phụ không thành lập, trả lại sự trong sạch cho Phong Hòa. Tuy nhiên, ai là người dàn dựng ra vở kịch này, mục đích của họ là gì vẫn chưa được làm rõ. Sai nha và quan phủ sẽ tiếp tục điều tra thẩm án. Hôm nay tạm bãi đường. Tiếng uy vũ ngân vang khiến Lạc Nguyên thở nhẹ một hơi dài, gánh nặng suốt mấy ngày qua rốt cuộc cũng được nàng rũ bỏ. Đột nhiên, một sai vặt trong đoàn hốt hoảng cố gắng len qua đám người ở bên ngoài phủ nha nhưng không được. Giữa tình thế cấp bách đó, hắn hét to: “Không xong rồi, Lạc Nguyên cô nương ơi. Phong Hòa sư phụ xảy ra chuyện rồi.