Trước công đường, người dân vây chật kín. Lạc Nguyên dẫn theo mấy hộ vệ đi cùng mình từ Tây Hà tới đây, vừa bước vào trong đã bị Đăng tri phủ đập bàn lớn giọng: “Người vừa mới tới kia, quỳ xuống, danh tính là gì, người đến từ đâu, xông vào công đường có chuyện gì. Lạc Nguyên nhìn gương mặt có bảy phần giống với Đăng Thiên ngồi trên cao, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười mỉa: “Dân nữ là Lạc Nguyên, người của thành Tây An. Hôm nay dân nữ tới đây với tư cách là nhân chứng của vụ án, cũng là thay mặt Phong Hoà sư phụ lên công đường. Đăng tri phủ gạt đi ngay lập tức: “Thay mặt ? Trong luật lệ Vạn Niên chưa từng có thông lệ thay mặt cho hung thủ lên công đường. Yêu cầu hung thủ phải có mặt tại công đường, nếu không sai nha sẽ tiến hành truy nã, tống vào đại lao. Nam tử đi cùng với Lạc Nguyên, mặc áo bào trắng nhạt, dáng vẻ thư sinh điềm đạm, cung kính đáp: “Thưa tri phủ, mặc dù trong luật lệ Vạn Niên không có quy định này. Tuy nhiên trong đó có chỉ rõ, trong trường hợp nghi phạm không có căn cứ định tội rõ ràng, lại đang chịu trọng thương, có đại phu xác nhận là không đủ khả năng để tham gia xét xử, người đó có thể được miễn giảm, ủy quyền cho người khác và tụng sư có mặt thay cho mình. Vừa nói, hắn vừa đưa giấy xác nhận bệnh trạng từ đại phu y quán cho sư gia. Người này là một tụng sư lâu năm ở Tây An, vừa được Lạc Nguyên mời tới ngày hôm qua. Vụ án cưỡng dâm đang xôn xao khắp đường to ngõ nhỏ, tuy bỏ ra một số tiền khá lớn, nhưng do tính chất nghiêm trọng của vụ án, lại còn liên đới tới cả nhi tử duy nhất của Đăng tri phủ, cho nên không ai chịu nhận vụ án này. Vì thế Lạc Nguyên đành cho người cưỡi khoái mã chạy về thành Tây An, nhờ cậy một bằng hữu lâu năm của mình ở đó. Đăng tri huyện nhìn thấy xác nhận của đại phu đến từ ba y quán có tiếng ở La thành thì hậm hực nói: “Được thôi, đã vậy hôm nay ta sẽ thăng đường xử lý vụ án ngay. Còn chưa kịp vung mộc thăng đường, Diệp tụng sư đã bước lên nói trước: “Thưa tri phủ đại nhân, bởi vì vụ án này có liên quan đến công tử nhà ngài, theo luật lệ Vạn Niên cũng là không hợp lý. Thiết nghĩ ta đề xuất nên mời khâm sai đại nhân đứng ra xét xử vụ án này thì mới ổn thỏa hơn. Đăng tri huyện trừng mắt nhìn gã tụng sư từ đâu tới dám khinh nhờn ông ta. Các tụng sư ở La thành sao dám múa rìu qua mắt thợ như vậy, chỉ trừ khi bọn họ không muốn sống ở đất này nữa thôi. Nhưng mà những gì Diệp tụng sư vừa nói không hề sai. Đăng tri huyện nín nhịn đến mức gương mặt đỏ bừng, cho người mời khâm sai đại nhân đến. Khâm sai đại nhân đến La thành lần này là người của Đại Lý Tự, thường xuyên tham gia xét xử nhiều vụ án. Lúc ngồi trên án, ông nhíu mày lướt qua hồ sơ đang mở trên mặt bàn một lượt, sau đó mới gõ mộc, cao giọng nói: “Người dưới công đường lần lượt trình báo. Nữ tử ngày hôm đó lập tức giành quyền chủ động, nàng ta quỳ gối, bắt đầu khóc lóc: “Thưa đại nhân, dân nữ là Như Hoa, làm việc ở tửu lâu Thanh Hà. Dân nữ xuất thân con nhà lành, từ trước đến nay không lui tới bất kì nơi nào chi qua lại tửu lưu và nhà. Tối đó trong lúc trở về thì gặp phải một vị sư phụ đang lang thang ở bên đường nên mới tốt bụng dừng lại hỏi. Người đó nói muốn hỏi đường đến toà biệt phủ trống ở ngoài thành. Nói tới đây, nàng ta khóc òa lên: “Nào ngờ… nào ngờ, dân nữ tin nhầm phường gian ác. Sau khi dẫn hắn ta tới đó, hắn lại… hắn lại giở trò đồi bại với dân nữ, nhốt dân nữ lại trong phòng suốt mấy ngày trời. “Hu hu hu, mong các vị đại nhân phân xử cho dân nữ, không thể để cho con sói này đội lốt tu lành rồi làm chuyện sai trái như vậy được. Tiếng xì xào bên ngoài công đường càng lớn hơn. “Trời đất ơi, không ngờ một vị sư phụ lại có thể làm chuyện tàn ác đến vậy. Hủy hoại đời của một cô gái, chẳng khác nào ép họ vào chỗ chết. “Hừ, nghe nói là đoàn tăng ni này từ Tây Hà đến đây. Bọn họ ỷ thế tới La thành chúng ta lạ nước lạ cái, hơn nữa nơi này vừa trải qua thiên tai nên tưởng rằng không ai chú ý đấy. “Đúng là khốn nạn mà. Lạc Nguyên nghiến chặt răng, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Nàng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình rồi mới nói: “Thưa khâm sai đại nhân, dân nữ là Lạc Nguyên, đến từ huyện Tây Hà, cũng là người tham gia vào việc chuẩn bị cho nhóm sư phụ tới La thành cứu trợ đợt này. “Dân nữ biết sư phụ Phong Hòa đã nhiều năm, cũng hiểu rõ cách làm người của cậu ấy. Sư phụ Phong Hòa luôn tuân thủ ngũ giới, lại có tấm lòng hành thiện tích đức. Chuyến đi từ thiện lần này của sư thầy chùa Phước Duyên tốn bao nhiêu công sức và của cải, Phong Hòa cũng là người chịu trách nhiệm chính. Họ đã tới đây gần một tháng, ngày mai sẽ khởi hành quay về Tây Hà, vậy việc gì cậu ấy phải hành động xằng bậy, ngông cuồng bắt giữ người khác suốt hai ngày hai đêm. Cho nên, dân nữ khẳng định không có những chuyện như cô nương kia vừa tố cáo. Lạc Nguyên quay đầu nhìn ra sau, tiếp tục nói: “Hôm qua, dân nữ nhận được tin báo khẩn của một người bằng hữu ở La thành, nói rằng Phong Hòa mất tích trong đêm. Mười lăm hộ vệ do dân nữ dẫn theo từ Tây Hà có thể làm chứng cho lịch trình của dân nữ. Sáng sớm hôm sau có mặt ở La thành, nhóm hộ vệ cầm theo hình của Phong Hòa chia nhau ra tìm kiếm, cuối cùng cũng có một số thôn dân cung cấp được manh mối. Hai thôn dân mà Lạc Nguyên mời tới chính là người chỉ đường cho bọn họ về xe ngựa của nhóm người mặc áo đen. Lạc Nguyên nghiêm mặt, nói tiếp: “Theo sự chỉ dẫn của họ, chúng dân nữ xông vào biệt phủ bỏ hoang thì phát hiện nhóm người mặc áo đen có vũ khí ra sức ngăn cản. Đến khi bọn họ biết khó mà lui, chúng dân nữ mới phá cửa phòng mà họ đang canh giữ. Diệp tụng sư lấy trong tay áo một tờ giấy gói, đưa cho sai nha bên cạnh trình lên khâm sai đại nhân, hắn tiếp lời Lạc Nguyên: “Trong căn phòng đó, bọn ta còn tìm thấy tro hương có chứa xuân dược với tác dụng kích tình, chứng tỏ có một nhóm người muốn hãm hại sư phụ Phong Hòa nên đã khống chế và nhốt hai người họ bên trong, còn sử dụng cả thuốc để vu hãm cho bọn họ. Mong đại nhân xem xét. Nữ tử tên Như Hoa chợt hét lên: “Không đúng. Thuốc đó là do chính gã sư phụ bất nhân kia sử dụng, gã muốn khiến ta mất kiểm soát, sau đó hãm hại ta… Diệp tụng sư khẽ cười một tiếng: “Vậy cô nương giải thích sao về chuyện cửa khóa ở bên ngoài? Chẳng lẽ Phong Hòa sư phụ có khả năng khóa cửa rồi quay ngược vào trong phòng được sao? Như Hoa đảo mắt nhìn sang người bên cạnh, lúng túng nói: “Ai mà biết được. Nhỡ đâu tất cả đều là người mà hắn ta thuê tới để dàn dựng vở kịch này, hòng thoát tội thì sao? Lạc Nguyên không để cho nàng ta chống chế nhiều hơn, nàng tiến tới trước mặt người kia, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta vô thức rét run lên: “Ta có quen một vị thần y, có thể xác nhận được người đó có phải vừa mới bị cường bạo hay không? Trong vòng ba ngày từ hôm đó, thần y có thể kết luận được rõ ràng. Nếu cô nương đã khăng khăng mình bị xâm hại như vậy, cô nương có dám để thần y chẩn bệnh hay không?