Lúc bọn họ xông vào tòa biệt phủ bỏ hoang, có mấy gã bịt mặt đang cố thủ ở đó. Hai bên giao chiến đầy ác liệt. Thủ đoạn của bọn chúng cũng không phải tầm thường, trong tay là gươm tốt, kiếm dày. Nhưng Lạc Nguyên lại đem tới không ít hộ vệ có kinh nghiệm, lại thiện chiến.

Bọn áo đen cảm thấy tình hình này không ổn, gã cầm đầu nhanh chóng huýt gió một tiếng, cho cả bọn đồng loạt rút lui.

Trước cửa phòng mà bọn chúng canh gác được niêm phong kín mít.

Hộ vệ cầm đầu dừng lại đứng bên ngoài, nhìn về phía Lạc Nguyên phía sau xin chỉ thị: “Trong phòng này có người, chúng ta phá cửa phòng được chứ?

Lạc Nguyên hít sâu một hơi, gật đầu chấp thuận.

Cửa phòng bị phá từ bên ngoài. Bên trong căn phòng ngổn ngang kinh khủng.

Bàn ghế bị đập phá, gần như không còn gì nguyên vẹn ở bên trong, trừ chiếc giường lớn duy nhất ở góc phòng, trên đó, có một người bị chăn trùm kín mít.

Lạc Nguyên bước vào trong, nàng vội xốc chăn lên thì thấy một cô nương không mặc quần áo, hai tay và chân bị trói chặt, miệng cũng bị nhét vải chật kín, cả người cố định ở trên giường.

Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến nàng ta ngẩn ngơ một lúc, sau khi định thần lại, nhìn rõ có người bước vào đây, nàng ta vội vàng ư a khóc lóc, gương mặt đỏ bừng rũ rượi đến đáng thương.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này, Lạc Nguyên cũng đoán được mục đích của Đăng Thiên.

Nàng hốt hoảng đảo mắt nhìn quanh. Hai cửa sổ trong phòng có dấu hiệu cạy xước. Dường như người bên trong đã cố gắng hết sức nhưng cũng không thể phá được mấy bản gỗ lớn cố định ở bên ngoài.

Cả căn phòng ngổn ngang như cảm xúc của người ở bên trong.

Trong không khí còn phảng phất một mùi hương nào đó, Lạc Nguyên đã từng nghe nói đến. Mùi hương ngọt đậm như này, phải chăng là Xuân dược.

Ánh mắt nàng chợt dừng lại nơi căn tủ góc phòng.

Tủ quần áo với hai cánh cửa đóng chặt gần như là thứ nguyên vẹn nhất bên trong.

Bước chân nàng lảo đảo chạy sang.

Bàn tay đưa lên chần chừ không dám mở.

Nàng không biết khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa này, mình có đủ sức chịu đựng nó hay không.

Lạc Nguyên siết chặt nắm tay rồi giật mạnh cửa ra.

Bên trong ngăn tủ tối tăm, một bóng người ngồi co ro trong đó. Quần áo rách tả tơi và vô cùng hỗn độn.

Trên người chàng có rất nhiều vết thương, mùi máu nồng nặc và khó ngửi.

Là Phong Hòa của nàng!

Cánh cửa vừa mở ra, người bên trong thoáng run lên, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự. Trong tay chàng vẫn là một thanh gỗ gãy, có lẽ là từ chiếc chân bàn.

Phải trải qua sự tra tấn kinh khủng đến nhường nào mới có thể khiến cho một chàng thiếu niên rạng ngời trở nên như thế.

Lạc Nguyên cảm giác giọng nói của mình như khàn đục, nàng khẽ thì thào: “Phong Hòa, là cô cô mà. Cô cô đến rồi đây, Phong Hoà đừng sợ, nhé!

Ánh mắt người kia chợt run lên, đôi mắt mơ hồ chậm rãi nhìn về phía nàng. Giống như cơ thể căng cứng suốt mấy ngày qua của chàng rốt cuộc cũng đã được thả lỏng. Phong Hòa ngã quỵ xuống, đầu gục trên vai nàng, hơi thở yếu ớt lẩm bẩm bên tai: “Cô cô… tới rồi.

Ý thức của chàng cũng mất đi.

Lạc Nguyên không đỡ nổi cơ thể nặng nề đó. May là hai hộ vệ đi theo nàng nhanh chóng cõng Phong Hòa lên, theo sự phân công của Lạc Nguyên, nhanh chóng đưa vào thành tìm y quán.

Nhưng đúng lúc đó, Đăng Thiên lại dẫn theo mấy sư phụ cứ thế xông thẳng vào phòng.

“Sao rồi? Sao rồi? Đã tìm được sư phụ Phong Hòa chưa?

Nhìn thấy Phong Hòa ngất xỉu nằm trên lưng hộ vệ, nhóm sư phụ cũng lo lắng không thôi: “Sao thế này? Sao lại bị thương nhiều như vậy? Nhanh, nhanh đưa tới y quán chữa trị cho hắn đi.

“Khoan đã!

Một giọng nói cắt ngang khiến mọi người vô thức nhìn sang.

Đăng Thiên làm như vô tình nhìn thấy một chuyện lạ, hắn ta thảng thốt hỏi: “Sao trong phòng này lại có một nữ tử? Hơn nữa nhìn nàng ta lại không có chút mảnh vải che thân nào?

Vừa nói, hắn vừa gỡ miếng vải nhét trong miệng nàng ta.

Nữ tử kia như hiểu ra gì đó, nàng ta vực tinh thần, vội vàng khóc òa lên: “Các sư phụ, xin mọi người cứu ta. Hắn ta là kẻ bắt cóc, mấy ngày qua hắn bắt cóc ta tới đây, còn khống chế ta, làm chuyện đồi bại với ta. Nếu không được lấy lại công bằng, ta không thiết sống nữa… hu hu hu.

Chiếc chăn nửa kín nửa hở, nhưng cũng đủ cho mọi người thấy phía dưới tấm vải kia, nữ tử này không hề mặc gì cả.

Một nam một nữ ở trong phòng trong tình trạng đó suốt mấy ngày, chẳng lẽ giữa họ không xảy ra chuyện gì?

Đăng Thiên không ngại làm lớn chuyện, hắn che miệng, lo lắng nói: “Còn có chuyện này sao? Cái này… cái này… sao có thể? Sư phụ Phong Hòa là người xuất gia, làm sao có thể làm mấy chuyện phạm giới như thế được?

Nữ tử kia được thế lại càng la to làm loạn: “Ta muốn báo quan, ta không thiết sống nữa, hu hu hu. Ta tưởng hắn là sư thầy nên mới không chút đề phòng mà đi theo hắn, nào ngờ lại bị hắn hại cả đời như vậy…

Nhóm sư phụ vừa nãy còn lo lắng cho Phong Hòa, nhưng lúc này họ cũng đứng đờ đẫn, không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Lạc Nguyên nghiến chặt răng, nàng hét: “Được thôi, vậy thì báo quan. Ta muốn xem xem các ngươi có thể một tay che trời như thế nào. Còn bây giờ ta phải đưa Phong Hòa tới y quán trước, hộ vệ ở lại đây một nửa, bảo vệ hiện trường không được để bất kỳ ai phá hỏng trước kia quan phủ tới.

Phong Hòa bị suy kiệt quá mức, hơn nữa mấy ngày qua dưới tác dụng của Xuân dược, chàng vẫn luôn khống chế cơ thể mình. Thậm chí có lúc không chịu nổi, chàng còn lao đầu vào tường, lấy cảm giác đau giúp cho mình tỉnh táo. Thể lực lẫn tinh thần đều bị tra tấn đến cùng cực.

Đại phu chẩn trị cho chàng bận rộn cả buổi mới xử lý hết vết thương trên cơ thể. Ông thở dài một hơi, nói với Lạc Nguyên: “Kinh mạch trong cơ thể bị đảo lộn, nguyên khí cũng hao tổn nặng nề, cần phải điều dưỡng lâu mới có thể hoàn toàn bình phục.

Lạc Nguyên đau lòng không chịu nổi, nàng túc trực bên giường bệnh suốt một ngày một đêm, rốt cuộc Phong Hòa mới mơ màng tỉnh dậy.

Trạng thái tinh thần của chàng chưa hoàn toàn tỉnh táo, lúc nhìn thấy Lạc Nguyên, Phong Hòa cứ nắm chặt tay nàng như cọng rơm cứu mạng, liên tục nói: “Cô cô ơi, ta… ta không làm gì cả, Phong Hoà vẫn giữ ngũ giới…

“Ta biết. Lạc Nguyên đỏ mắt, giọng nói cũng nghẹn đi: “Phong Hoà cứ nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện đã có ta lo liệu. Ta tin cháu không bao giờ hại ai, cho dù khi ấy không đủ tỉnh táo đi chăng nữa thì Phong Hoà chắc chắn không hề phạm giới.

“Phong Hòa à, dù tất cả mọi người không tin, cô cô vẫn sẽ tin, tin Phong Hoà vô điều kiện.

“Dù tất cả mọi người chống lại, cô cô cũng sẽ bảo vệ Phong Hoà đến cùng.

Không biết Phong Hòa có nghe được lời nàng nói hay không, dường như chàng thấy yên tâm hơn, uống xong bát thuốc lại ngủ say. Mơ mơ tỉnh tỉnh thêm mấy lần như vậy, Phong Hòa vẫn chưa hồi phục hẳn.

Nhưng bất cứ lúc nào Lạc Nguyên nghe chàng nói như thế, nàng đều kiên nhẫn lặp lại những câu trên.

Phong Hòa vừa mới ngủ, dì Hoa đã lo lắng chạy vào phòng, nói nhỏ bên tai nàng: “Lạc Nguyên, tri phủ lại sai người đến, bảo Phong Hòa sư phụ phải tới công đường gấp. Không đi được thì họ sẽ cho người lôi đi. Chúng ta phải làm thế nào đây?

Lạc Nguyên sửa sang lại quần áo, vẻ mặt chưa bao giờ lạnh lùng như vậy: “Để cháu đi.

Để nàng xem xem, bọn họ có thể giở trò gì.